Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1687: Bạn đời học thuật



Chương 1687: Bạn đời học thuật




Chương 1687: Bạn đời học thuật
Sau khi nghe giọng nói này, Tạ Uyển Doanh mới biết rằng bác sĩ Trịnh và giáo viên Tân giống nhau như chị em ruột vậy bởi vì giọng nói của cô ấy cũng rất dịu dàng và ân cần.
Có rất nhiều nữ bác sĩ và nữ sinh viên y khoa về làm tại sản phụ khoa nguyên nhân là do nhu cầu của thị trường.
Hai sinh viên lần lượt đi lên lầu ba.
Đứng ở hành lang là một người phụ nữ khoảng hai mươi tuổi đang mặc một chiếc áo blouse trắng, người phụ nữ này có một thân hình cân đối và khuôn mặt xinh xắn và đang đeo một đôi kính cận, cô cũng để tóc kiểu học sinh Trung Quốc thời gian đó, đôi môi cô khẽ mỉm cười nhìn về phía hai sinh viên vừa mới bước lên lầu, Tạ Uyển Doanh nghĩ thầm chắc đây hẳn là bác sĩ Trịnh rồi.
Bác sĩ Đỗ Hải Uy vẫn chưa đến làm việc. Bác sĩ Trịnh có chìa khóa của văn phòng giáo viên nên mở cửa ra trước để giúp giáo viên chuẩn bị làm việc, bác sĩ Trịnh nói với hai sinh viên mới đến: “Sáng nay cô Đỗ bị đau lưng nên không thể đến được, chị sợ rằng buổi chiều cô ấy mới tới được. Các sinh viên khác cùng với giáo viên đã đến bệnh viện rồi, còn các khoa khác thì đang bận."
Các giáo viên lâm sàng quanh năm làm việc với khối lượng công việc vô cùng nặng nhọc, nên khi đến tuổi cơ thể của bọn họ đều có những vấn đề của riêng mình.
"Cô Đỗ gọi điện cho chị nói đã sắp xếp xong xuôi cho hai em, nên sáng nay chị sẽ dẫn hai em đến phòng khám ngoại trú cùng làm việc với bác sĩ Lê." Bác sĩ Trịnh nói, sau đó cũng không có dẫn hai người lập tức đi tới phòng khám bệnh ngay, mà từ trong ngăn kéo lấy ra một cái ấm điện đưa cho hai người bọn họ, rồi nói: "Hai em qua bên kia cắm điện nấu nước trước giúp cho cô Lê đi, cô Lê cũng bị đau lưng và đầu gối. Hơn nữa mấy ngày nay cô Lê còn bị cảm lạnh và ho khan nữa, hai em nên trợ giúp cô nói chuyện với người bệnh nhiều hơn nhé."
Bác sĩ lâm sàng không dám xin nghỉ ở nhà trừ khi bị bệnh quá nặng không thể dậy đi làm được. Không phải vấn đề ở chỗ sợ bị trừ lương thưởng, mà là do bác sĩ không đến sẽ làm những người bệnh coi bác sĩ như cọng rơm cứu mạng này lo sợ.
Nghề bác sĩ nghiêm ngặt khác với các nghề khác là ở điểm này, bọn họ trong lòng người bệnh có cảm giác tồn tại và lệ thuộc như thần linh. Đáng sợ hơn chính là, khi bác sĩ đã tích lũy đủ kinh nghiệm để trở thành đại lão, thân thể của chính bác sĩ sẽ tiến vào giai đoạn suy nhược dần dần, và bọn họ sẽ khó mà có thể gánh vác được gánh nặng công việc. Vì vậy, đại lão Trương luôn nhấn mạnh sự cần thiết phải tập thể dục, nếu không thì thời kỳ hoàng kim thực sự của các bác sĩ khoa ngoại là rất ngắn.
“Chồng và con gái của cô Lê không ở trong nước, bọn họ ở nước ngoài nên cũng không có cách nào chăm sóc được cho cô Lê, cho nên chúng ta càng phải chăm sóc cho cô giáo nhiều hơn.” Vừa dẫn hai người mới bọn họ tới phòng khám ngoại trú, bác sĩ Trịnh vừa tiếp tục giải thích những gì mà bọn họ phải làm.
Như đã nói trước kia, đào tạo bác sĩ thực chất là hệ thống bán tập sự. Trong bộ phận lâm sàng, quan hệ giữa thầy và trò đa số rất tốt, giống như sự quan tâm và chăm sóc của người thân trong gia đình vậy. Còn gia đình của bác sĩ thì sao? Chúng ta đều biết rằng kết hôn với một bác sĩ là uổng công vì trừ khi người thân bị bệnh nặng nếu không các bác sĩ sẽ chăm sóc cho người bệnh của họ trước mà không phải người nhà của họ. Bạn đời mà bác sĩ tìm kiếm cũng phải là một người có trí thức cao, có thể hiểu cho họ về đặc thù của ngành này, vì vậy bạn đời của đại lão về cơ bản là sẽ cùng cấp độ. Một số người trong số này có thể sẽ ra nước ngoài công tác với lý do được đơn vị cử đi. Nếu lúc này con cái tuổi lớn hơn một chút, họ có thể đưa con sang các nước phát triển học tiếp để mở mang tầm mắt. Không chỉ riêng bác sĩ Lê mà có cả đại lão Trương, đừng nhìn ông ấy hiện đang sống một mình với mẹ già ốm yếu, thật ra là vợ của ông ấy đang đi làm và sống cùng với hai đứa con trai sinh đôi đang học cấp hai ở nước ngoài đấy, nghe nói họ sẽ quay về trong thời gian ăn tết.
Những người thuộc lĩnh vực nghiên cứu có đặc điểm là rất lý trí và chăm chú, họ không quá lo lắng về việc bạn đời của mình sẽ lừa dối, cá nhân họ luôn tập trung vào công việc học tập. Nếu cuộc hôn nhân thực sự không ổn do cách xa hai nơi, nghĩa là tình cảm giữa hai người đã phai nhạt, đã đến lúc họ nên buông tay. Học thuật có thể rút ngắn khoảng cách giữa hai bờ đại dương xuống một khoảng rất ngắn, và rất khó tìm được một người bạn đời có cùng tư tưởng học thuật.
Đến phòng khám ngoại trú chuyên gia, bác sĩ Trịnh lấy ra chìa khóa cửa và mở khóa trước.





Bạn cần đăng nhập để bình luận