Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3350: [3350 ] quan tâm người quá nhiều (length: 3981)

Tin tức này như tát vào mặt ba người bọn họ vậy.
Tạ đồng học vào thời khắc mấu chốt đã lựa chọn ai?
"Các ngươi không biết đâu." Đào Trí Kiệt nghe được chuyện này, không biết nên cười hay là nên khóc thương cho ba người bọn họ.
Đào sư huynh thật là phúc hắc, có lẽ cố ý hỏi bọn họ ba câu này, muốn chọn đúng chỗ u ám trong lòng họ.
Không thể nói tối hôm qua ở hiện trường tai nạn không có bệnh nhân ngoại khoa thần kinh. Chỉ là vừa khéo có Trịnh nãi nãi bọn họ là các đại lão khoa chỉnh hình có thể chủ trì đại cục, tổ chức phẫu thuật đều là về khoa chỉnh hình, nên Tạ đồng học mới đi theo vào tham gia.
Có thể cứu thì phải cứu, đây là tinh túy của việc cấp cứu.
Nếu đám người này tối hôm qua ở hiện trường, sẽ xảy ra tình huống gì đây?
Đào Trí Kiệt mạnh dạn suy đoán: Khoa ngoại thần kinh và khoa chỉnh hình sẽ "đánh nhau" để giành bệnh nhân.
Tình hình như vậy rất có khả năng sẽ phát sinh, nghe nói tối qua hai bác sĩ chính của khoa chỉnh hình còn tranh giành nhau người bệnh.
Đào sư huynh đang an ủi họ từ một góc độ khác.
Việc bọn họ không có mặt, chính là đang giảm bớt gánh nặng trong lòng cho Tạ đồng học.
Tình huống tối hôm qua, chỉ cần xem tin tức y học các đại lão là có thể phán đoán sơ bộ ra rất nhiều chỗ ở hiện trường tai nạn cần Tạ đồng học giúp đỡ.
"Rất nhiều người quan tâm tin tức này, người gọi điện thoại chắc rất nhiều." Đào Trí Kiệt nói.
Điện thoại của Tạ đồng học bị gọi hỏng cũng là quá bình thường.
Nghe nói cả Trương đại lão cũng gọi, không gọi được, không thông tin thì không biết chuyện gì.
Lúc đang nói chuyện điện thoại thì một nhóm người đã chạy tới điểm đến là cổng chính bệnh viện trực thuộc thứ nhất của Học viện Y học Trọng Sơn. Không thể thiếu một đám phóng viên tụ tập quanh quẩn ở trước cửa, muốn tìm tòi ra tin tức có giá trị.
Ba người xuống xe vội vã đi đến khoa cấp cứu, trên đường còn nghe thấy một vài phóng viên đang thì thầm. Vốn không định nghe lén người ta nói chuyện, cho đến khi bỗng nhiên có người lướt qua trước mặt họ, cố gắng xông vào phòng cấp cứu.
Sau khi bắt được cái bóng dáng của "người qua đường" này, Phan Thế Hoa sợ hãi run lên: "Triệu Văn Tông?"
Tào Dũng hơi nheo mắt.
Tống Học Lâm nhanh chóng quan sát như mèo quét qua đám phóng viên.
Vì không vào được khoa cấp cứu, không thể nhìn thấy tình hình bệnh nhân, các phóng viên chỉ có thể ở bên ngoài vô căn cứ suy đoán: "Tối qua đám học sinh kia bảo vệ thầy của bọn họ, không biết thầy Lưu của bọn họ giờ ra sao rồi."
Thầy Lưu nào? Triệu Văn Tông xuất hiện ở đây? Chẳng lẽ là Triệu Văn Tông và thầy chủ nhiệm lớp cấp ba của Tạ đồng học là thầy Lưu kia?
Tào Dũng bọn họ không khỏi thoáng qua ý nghĩ như vậy.
Đám phóng viên tiếp tục nói: "Đám học sinh đó bị thương nhẹ mà không chịu rời đi, thay phiên nhau canh thầy Lưu của mình, còn đưa dịch cho thầy của bọn họ."
"Thầy của họ tên là Lưu Tuệ thì phải."
Lưu Tuệ? Cái tên này nghe thì đúng là như vậy. Chỉ là, bọn họ trước đó vừa mới tiếp xúc qua vụ a thải kia, cảm thấy đám học sinh này và thầy Lưu Tuệ của bọn họ có vẻ như có chút vấn đề.
Rốt cuộc là chuyện gì xảy ra?
Lẽ nào đám người này thật sự một lòng một dạ với Lưu Tuệ?
Bị thương nhẹ, cả người mệt mỏi mà vẫn một mực không rời không bỏ Lưu Tuệ?
Chỉ cần hiểu rõ đạo đức của đám người này thì đều sẽ biết những hành động này có vẻ trái ngược với quy tắc hành vi thường ngày của bọn họ.
Dễ dàng nhận ra được trong lòng đám người này có tính toán riêng.
Lời nói của các phóng viên còn tiết lộ thêm vài thông tin như thế này:
"Tôi định phỏng vấn họ xem sao. Họ kể rất nhiều chuyện cảm động về tình thầy trò của họ với thầy Lưu Tuệ trước kia."
Hiểu rồi. Đám người này tám phần là muốn ra mặt, nhưng phóng viên tới hiện trường, nghe nói thầy của bọn họ bị đè xuống, nghĩ rằng có chuyện để khai thác nên mới bắt đầu theo dõi để đưa tin.
Bạn cần đăng nhập để bình luận