Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 125 - Giảng viên tới rồi (2)



Chương 125 - Giảng viên tới rồi (2)




Giảng viên đến kiểm tra tình tình thực tập của sinh viên mà không thông báo trước, sinh viên nào trong lớp mà chẳng bị dọa mất hồn.
Xua xua tay với hai sinh viên trong lớp của mình, Nhậm Sùng Đạt nói thẳng: “Tôi đi ngang qua đây, muốn thử vận may xem các em có ai đến khoa cấp cứu học hay không, dù sao cũng phải xem giữa những con chim ngốc nghếch này có ai có thể học đi trong chỗ này hay không.”
Lời nói của giảng viên hài hước dí dỏm, người không hiểu sẽ cho rằng Nhậm Sùng Đạt đang đùa giỡn. Trên thực tế, trong lời nói của thầy Nhâm ẩn chứa ý nghĩa sâu sắc.
Ai chẳng biết ở khoa cấp cứu, trong những trường hợp khẩn cấp nhiều lúc phải chạy đi chạy lại nhiều lần. Vì vậy, để tìm hiểu làm thế nào trong trường hợp khẩn cấp mà không cần phải chạy là một khóa học rất quan trọng. Chạy tương đương với hoảng loạn, đối với năng lực xử lý tình huống khẩn cấp của bản thân không đủ tự tin, đối với sự phát sinh của bệnh tình bệnh nhân không nắm chắc và khống chế được.
Nghe giảng viên nói vậy nghĩa là anh ấy đang có kỳ vọng rất cao đối với học sinh của mình. Áp lực trong lòng Nhạc Văn Đồng và Tạ Uyển Doanh đột nhiên tăng lên.
Tuy nhiên Nhậm Sùng Đạt lại cho rằng kỳ vọng của mình là không quá cao, dù sao cũng là lớp trưởng cùng nữ học bá duy nhất trong lớp thực tập ở chỗ này.
Sau khi phản ứng lại, bác sĩ Lâm hỏi Nhậm Sùng Đạt: “Cậu vừa mới nói là có thể giúp tôi tìm bác sĩ phẫu thuật tim tới? Tìm ai tới, cậu không phải là bác sĩ phẫu thuật tim.”
Trong tình huống khẩn cấp, Nhậm Sùng Đạt cầm điện thoại lên gọi điện thoại: "Này… tôi đang ở khoa cấp cứu.”
“Cậu đang ở trong khoa cấp cứu để làm gì? Không phải muốn đến nhà viện trưởng Ngô sao? Tào Dũng không phải đã qua sao? Chỉ còn chờ hai người chúng ta nữa.”
“Cậu tới đây cấp cứu một chút, dù sao tôi cũng biết, cậu hẳn là đi qua khoa cấp cứu.”
Đến thăm nhà ai đó cần phải đi qua khoa cấp cứu. Bởi vì trước đây khu tập thể cán bộ của bệnh viện được xây dựng ngay bên cạnh bệnh viện.
“Được rồi, tôi sẽ đi vào khoa cấp cứu, cậu đang ở đâu?” Đối phương bị ép đi vào trong phòng cấp cứu một cách không cam tâm tình nguyện, giọng nói như sắp nổi giận.
“Ở trong phòng cấp cứu.” Nhậm Sùng Đạt buông điện thoại xuống vẫy tay với người nào đó bên ngoài.
Những người còn lại đợi một lát thì nhìn thấy Chu Hội Thương xuất hiện ở phía sau Nhậm Sùng Đạt.
Bác sĩ Lâm thở dài tại chỗ cho rằng mình thật ngốc. Tam Kiếm Khách là ai, bất cứ ai ở trong bệnh viện mà chẳng biết, ba người này luôn xuất hiện chung một chỗ, có thể ở cùng một chỗ với Nhậm Sùng Đạt không phải Tào Dũng thì khẳng định là Chu Hội Thương.
“Có chuyện gì?” Chu Hội Thương hỏi, trong tay còn mang theo lễ vật muốn đi chúc tết người ta, là hai túi hoa quả cùng kẹo.
“Nhìn hồ sơ bệnh án một chút.” Nhậm Sùng Đạt vừa giúp hắn xách đồ vừa nói.
Bác sĩ Lâm do dự, hỏi Chu Hội Thương: “Cậu có rảnh không? Nếu không có thời gian rảnh, tôi sẽ gọi điện cho những người trực ở khoa phẫu thuật tim của cậu.”
Chu Hội Thương không muốn quan tâm tới việc này, hiện tại cũng không phải ca trực ban của anh, vì thế đối với việc Nhậm Sùng Đạt gọi tới thì ném qua một ánh mắt bất mãn.
Nhậm Sùng Đạt cũng chớp chớp mắt một cái, nghĩ có phải mình đang xen vào việc của người khác hay không.
Tạ Uyển Doanh chỉ biết bệnh tình của ba Lưu không chờ được, thật vất vả mới nắm được cơ hội nên lập tức nói với các tiền bối: “Thưa đàn anh, xin anh xem qua hồ sơ bệnh án một chút. Vừa rồi tim bệnh nhân mới ngừng đập một lần, ông ấy không thể chờ được. Hơn nữa, bên ngoài chỉ có đứa con bảy tuổi của ông ấy đang ngồi chờ. Em đã hỏi con gái của anh ấy, cô bé nói rằng không có mẹ mà chỉ còn mỗi bố thôi.”
Cô tiết lộ thông tin về gia đình bệnh nhân xong đã khiến mọi người xôn xao một trận.
“Em nói cái gì?!”
“Lão Lâm, anh có biết không?”
“Tôi không biết! Không ai nói với tôi thông tin này, khi giao ca với tôi cô ấy cũng không nhắc đến điều này.”
Chẳng khác nào nói, vừa rồi chỉ thiếu một chút nữa thôi là trên thế giới phải có thêm một cô nhi không ba không mẹ.
Nếu người ba chết, làm sao bác sĩ có thể nói với một cô bé bảy tuổi rằng ba của cô bé đã chết chứ.



Bạn cần đăng nhập để bình luận