Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3162: [3162 ] ẩn sâu tuyệt kỹ (length: 3997)

Bác sĩ Âu Phong nghiêng đầu, dùng khóe mắt liếc hỏi Tạ đồng học: "Sư huynh của ngươi có giấu pháp bảo gì trên người sao?"
Nếu bác sĩ Âu Phong hỏi về tâm tính của Hoàng sư huynh thì điều này thật sự không khó, chỉ cần vài phép tính cộng thêm là được. Bác sĩ Âu Phong cũng làm được. Điều khó là việc phân loại và đóng thành sách tại hiện trường.
Nàng là lần đầu tiên cùng Hoàng sư huynh làm loại này việc, không biết Hoàng sư huynh có diệu kế gì, tạm thời không trả lời được dấu hỏi lớn của bác sĩ Âu Phong.
Tạ Uyển Oánh nghĩ ngợi, lắc đầu với bác sĩ Âu Phong tỏ vẻ không biết.
Nói thì chậm nhưng mọi việc diễn ra rất nhanh, Hoàng Chí Lỗi dẫn đầu bắt đầu, đi tới cửa, chuyển thùng đựng văn kiện của bác sĩ vào trong phòng, nhanh chóng tìm phần văn kiện gốc đầu tiên tháo đinh đóng sách.
Thời gian eo hẹp, Tạ Uyển Oánh nhanh chóng đuổi theo tiết tấu của Hoàng sư huynh, nhanh chân đến trước máy photocopy.
Các nút chức năng của máy photocopy cơ bản giống nhau, sau khi xem hướng dẫn thao tác treo bên cạnh máy, nàng nhanh chóng bắt đầu thao tác.
Người ta đã nói mình có biện pháp có thể làm được, Âu Phong hết cách, đi ra ngoài tìm thùng khác để một lát nữa đựng bản sao đã in.
Đợi khi anh tìm được mấy thùng giấy, lượn một vòng trở về, thấy hai người thuộc Hiệp hội Y khoa trong phòng có tốc độ nhanh đến kinh ngạc, khiến người hoa cả mắt.
Có thể khẳng định rằng, nếu dựa theo phỏng đoán ban đầu của anh, thời gian để in phục chế văn kiện sẽ làm cho máy móc bị quá tải, nhưng hiện tại tình cảnh là người chờ máy móc.
"Ngươi này!" Bác sĩ Âu Phong suýt nữa buột ra lời thô tục, anh rõ ràng cảm thấy người trước mắt không phải là người thường.
Tạ Uyển Oánh liếc mắt nhìn gương mặt trắng nõn như cô gái của Hoàng sư huynh.
Hoàng sư huynh bị mọi người gọi là tiểu ngốc, rõ ràng có trí nhớ siêu phàm và khả năng nhìn một lần là nhớ? Nếu không thì thật khó giải thích việc anh có thể quen thuộc với văn kiện lần đầu tiên tiếp xúc đến mức này, chỉ cần liếc mắt một cái là có thể phân loại ra chỗ cần đến.
Đối diện với ánh mắt của tiểu sư muội, Hoàng Chí Lỗi ngượng ngùng đỡ kính mắt trên sống mũi.
Bên ngoài hành lang vang lên tiếng bước chân.
Thấy hai vị bác sĩ, bác sĩ Đông và Tào Dũng, đi ra từ một phòng làm việc của lãnh đạo, chuẩn bị về phòng họp, tiện đường ghé qua xem tiến độ làm việc của những người trẻ tuổi đến đâu rồi.
Nghe thấy có người hình như đang kêu la, thanh âm kinh hãi nghe thật xúc động. Bác sĩ Đông lập tức nhanh bước vào phòng photocopy xem kết quả.
Tào Dũng ở bên cạnh đưa tay muốn kéo anh ta lại, không kịp, chỉ đành phải theo vào.
"Vừa nãy cậu kêu cái gì?" Đến nơi, bác sĩ Đông vỗ vai bác sĩ Âu Phong hỏi.
Âu Phong gật đầu, lắc đầu, đầu óc của anh từ sau khi đến thủ đô đã nhiều lần bị chấn động, từ khi tới nơi này anh gặp được rất nhiều kỳ nhân dị sĩ.
"Đi thôi, không có thời gian." Tào Dũng theo vào, kéo bác sĩ Đông lại, không cho người này chạm vào đầu óc người của Hiệp hội Y khoa của họ nữa.
"Không có thời gian? Trong thời gian ngắn họ sao chép không xong." Bác sĩ Đông biết rõ nhiệm vụ mình giao có bao nhiêu thử thách, nói.
"Không cần, cho họ thêm mấy phút, đủ rồi." Tào Dũng nhìn đồng hồ tính toán.
"Anh biết họ có thể làm nhanh như vậy sao?" Bác sĩ Đông bắt gặp dấu vết của anh ta, đứng lại, khoanh tay trước ngực, chuẩn bị ở lại xem náo nhiệt.
Tạ Uyển Oánh liếc mắt nhìn vẻ mặt của các sư huynh, tay mò vào túi áo, có vẻ lo lắng kêu lên: "Sư huynh, hình như điện thoại của em rơi ở phòng họp rồi." Tào Dũng nghe thấy nàng nói vậy, lập tức đáp: "Em đừng lo, chúng ta lập tức về trước giúp em tìm."
Bác sĩ Đông thấy hai người này một hát một đáp, thiếu chút nữa là buột miệng ra câu 'vợ xướng chồng theo'.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận