Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3394: [3394 ] bị người cắt bỏ (length: 3946)

Lái xe đến Tào Đống, mở cốp xe lấy cặp tài liệu xuống.
Đi vào tòa nhà nghiên cứu khoa học, phát hiện em trai mình đứng trong đám người, Tào Đống trong lòng thoáng chút bất ngờ. Không ngờ em trai lại đến góp vui. Nơi này làm về tim mạch chứ không phải khoa ngoại thần kinh.
Nhớ lại chuyện Tào Đống trước đó gọi điện hỏi cơm trưa, Nhậm Sùng Đạt đi qua nói với anh cả nhà họ Tào: "Cơm trưa bọn họ đã nói xong là sẽ ở nhà ăn của viện nghiên cứu khoa ngoại thần kinh bên cạnh mời học sinh chúng tôi ăn cơm. Cảm ơn bác sĩ Tào, các anh không cần chuẩn bị cơm trưa cho thầy trò chúng tôi nữa đâu."
Nghe thấy lời này, Tào Đống nhận ra mình và ba đều chậm hiểu. Nhớ tới lúc đầu đưa ra đề nghị đến đây tham quan, em trai không hề phản đối rõ ràng, thì ra là vì cái này.
Nếu bàn về gian xảo, người nhà luôn cho rằng nhị ca là kẻ lanh lợi, nhưng người thông minh nhất có lẽ lại là tam ca thích đóng vai chính nghĩa.
Tào Đống trong lòng có chút ngập ngừng, khó chịu, giả vờ không quan trọng nói: "Đến lúc đó ta đi cùng các ngươi sang bên cạnh, viện nghiên cứu khoa ngoại thần kinh ta cũng quen thuộc."
Em trai đến gây rối ở địa bàn của mình, mình thân là anh cả đương nhiên phải qua lại địa bàn em trai quậy cho một trận.
Lời của anh cả nhà họ Tào khiến Nhậm Sùng Đạt cũng không nghi ngờ. Xét mối quan hệ của nhà họ Tào, có thể thấy mọi người nhà họ Tào quen với viện nghiên cứu bên cạnh giống như Tào Dũng.
Tới nơi, Tào Đống lấy chìa khóa phòng nghiên cứu sinh vật y học.
Đám học sinh ở đó đã chờ đợi rất lâu. So với những buổi đi dạo qua loa ở phòng nghiên cứu của thần tiên ca ca hồi trước, thì những thành quả nghiên cứu khoa học về cơ thể người trực quan, mới lạ và thú vị thế này sẽ được thích hơn nhiều. So với đồ vật khô khan, vô vị của mấy thầy giáo cơ sở kia thì khác biệt một trời một vực.
Một đám học sinh lẽo đẽo theo sau Tào Đống ngẩng cổ lên trông chẳng khác gì một đàn vịt con.
Tào Đống hơi ngạc nhiên, đến khi dẫn mọi người vào phòng nghiên cứu của mình, nhìn quanh thì giật mình nhận ra: Sao không thấy người quan trọng nhất đâu?
Không lẽ Tạ đồng học không đến?
Thấy rõ anh cả đang tìm ai, Tào Dũng cũng bất giác mím môi.
Quay đầu, Tào Đống nhìn về phía em ba dò hỏi: Người của ngươi đâu rồi?
Tào Dũng nhún vai ra hiệu: Anh tự đi tìm đi.
Anh cả có thứ gì trong phòng nghiên cứu, cậu đã nghe ở nhà từ lâu. Tuy không ai thảo luận về công việc trong nhà, nhưng không có nghĩa không khí học thuật trong nhà họ Tào là không có. Trái lại, mọi người nhà họ Tào đều rất hứng thú với bất kỳ vấn đề học thuật nào, chỉ cần có cơ hội đụng đầu sẽ thảo luận rất hăng say.
Đồ chơi của anh cả với đồ trong phòng nghiên cứu của Tào Chiêu về cơ bản là giống nhau. Cũng dễ hiểu thôi, hai người đều học cùng một người cha, nên đồ vật làm ra thuộc về dạng thừa kế nghề nghiệp gia truyền.
Có lẽ do Tạ đồng học đã từng xem ở chỗ thần tiên ca ca, nên thấy không còn gì lạ lẫm.
Ngược lại, mục bác sĩ luôn giấu tiêu bản của mình, nghĩ sẽ câu kéo Tạ đồng học đến phòng thí nghiệm, ai ngờ đâu công dã tràng, bị người ta bỏ rơi.
Mấy người bọn họ thi nhau, Tào Dũng thực sự rất khâm phục ba mình biết tính toán.
Có thể nói ông cụ Tào Dục Đông quả là người có con mắt tinh tường, nhìn người trẻ tuổi như kính viễn vọng, đã sớm nhìn ra điều gì đó ở Tạ đồng học. Bố trí thầy Viên Phương ra đòn trước thật đúng là sắp xếp đúng người đúng việc.
Chỉ có điều tính toán của Tào Dục Đông có lẽ sai sót ở chỗ, Tạ đồng học chỉ cần quay đầu một cái, lập tức lôi kéo đám học sinh giỏi đi theo.
Giống như Phùng Nhất Thông, bọn họ sau khi biết mình sai thì lập tức chuyển hướng. Đều là học sinh giỏi xuất sắc trong lớp, nên phản ứng rất nhanh. Cái tát của Tạ đồng học đã giúp họ nhanh chóng nhận ra con đường nghiên cứu khoa học cần tránh đường vòng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận