Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3550: [3550 ] sớm có sở liệu (length: 4007)

Định vị quét hình đưa ra, bỏ vào máy mới để truyền số liệu vào, bác sĩ Tôn đã được lãnh giáo sự lợi hại của cao tài sinh quốc hiệp trong truyền thuyết.
Mắt vừa liếc nhìn một cái, Tạ Uyển Oánh đã chỉ huy bác sĩ thao tác trên bàn phím truyền vào và sửa lại các giá trị mà máy móc tự động định ra. Những con số được sửa lại nhìn có vẻ rất nhỏ, nhưng lại hướng đến mục tiêu chính xác nhất.
Tốc độ nhanh như vậy, là bởi vì cô đã xem qua phim chụp hình ảnh kiểm tra trước đó của người bệnh, số liệu ba chiều của vị trí bệnh đã in vào đầu cô, nay xem lại một tấm phim chỉ là để chứng thực kết quả đã tính toán trong đầu, rồi làm thêm vài điều chỉnh nhỏ.
Có một bác sĩ định vị tinh chuẩn như vậy, bảy khối u dù mọc có hiểm hóc đến đâu cũng chẳng thành vấn đề.
"Cô ấy có thiên phú về lĩnh vực não khoa." Bác sĩ Tôn thì thầm với bác sĩ Đông bên cạnh.
Bác sĩ Đông hai tay đút trong túi áo blouse trắng, mặt không đeo kính râm buồn rười rượi như Chino lý duy tư, phản ứng trước lời bác sĩ Tôn chỉ là khẽ gật đầu: Chuyện này không cần bác sĩ Tôn nói, cả đám bọn họ những bác sĩ ngoại khoa thần kinh sớm đã lãnh giáo bản lĩnh của Tạ đồng học, trong lòng sớm có ý nghĩ này rồi.
Vấn đề là, hình như không chỉ riêng bọn họ ở khoa não nghĩ vậy.
Những học bá thật sự trên lâm sàng, ở khoa nào cũng sẽ không kém, các thầy cô đều biết rõ điều đó. Giống như học bá thi đại học, môn nào cũng đạt điểm cao, không hề thiên vị môn nào cả.
Cuối cùng cũng chỉ có thể như lời Đỗ Hải Uy định luận buổi sáng, sinh viên y muốn ở lại khoa nào tốt nhất là dựa vào hứng thú của bản thân sinh viên.
Nửa tiếng làm xong trị liệu, người bệnh được đưa về phòng bệnh nhỏ giọt cam lộ để phòng ngừa chứng phù não thường gặp sau xạ trị, quan sát một đêm không có gì bất thường thì có thể xuất viện.
Trước khi rời khỏi Phương Trạch, có thể thấy bác sĩ Đông kéo Tào sư huynh rột rạt không biết đang thảo luận gì. Có lẽ là cho rằng mình bên thần kinh ngoại cướp mất người trước, nên muốn cùng chung mối thù trước để đối phó với các khoa bên ngoài.
"Cô ấy hẳn là có chút hứng thú với khoa ngoại thần kinh, sao anh không dẫn cô ấy đi sở nghiên cứu khoa ngoại thần kinh xem sao?"
Tào Dũng vừa nhắc đến điều này, trong lòng càng thêm muốn khóc. Hôm đó vốn định đi, nhưng nửa đường bị yêu ma Phạm Vân Vân ngang nhiên phá đám, kế hoạch bị chết yểu, chỉ có thể chờ cơ hội khác tốt hơn.
"Nói chuyện với cô ấy nhiều vào." Bác sĩ Đông nói.
Công cụ khoa ngoại thần kinh trải qua mấy lần cải tiến, phát triển đến bây giờ có rất nhiều tiện lợi, tiết kiệm thời gian và công sức, vô cùng có lợi cho các bác sĩ nữ. Ngưỡng cửa để bác sĩ nữ làm ngoại khoa thần kinh đã hạ thấp không ít. Ở nước ngoài số bác sĩ nữ làm ngoại khoa thần kinh nhiều hơn hẳn trong nước.
Nếu có thể làm ở khoa này, đội lên cái mũ bác sĩ ngoại khoa thần kinh lừng lẫy, đi đến đâu cũng toàn là sang trọng. Nên nói, rất nhiều sinh viên y mơ ước có cơ hội ở lại khoa ngoại thần kinh mà không được.
Có được thiên phú này thì phải trân trọng.
Nghe nói Trương đại lão của Quốc Trắc cũng cảm thấy rất hứng thú với Tạ đồng học.
Bác sĩ Đông nhổ ra một câu: "Ngoại khoa tim mạch so với chúng ta bên thần kinh ngoại mệt hơn nhiều."
Ý nói một khi thực hiện ấn tim, không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian. Ấn tim là mệt mỏi nhất, hơn nữa bác sĩ thường xuyên làm cấp cứu tim mạch, thần kinh cũng căng thẳng hơn so với làm bên ngoại khoa thần kinh.
Lúc các thầy khoa muốn mời chào nhân tài, ai mà chẳng tâng bốc khoa của mình lên mây.
Tạ đồng học thông minh, sao lại không hiểu điều đó.
"Anh có biết cô ấy đang nghĩ gì không?" Bác sĩ Đông quay đầu hỏi dò ý tứ của người trong cuộc.
Nghĩ rằng quan hệ của Tào Dũng với cô ấy rất thân thiết, hẳn là biết chuyện mà người khác không biết.
Hắn có thể nói biết, cũng có thể nói không biết.
Điều duy nhất hắn chắc chắn là, nàng muốn tìm hắn nói chuyện.
Đúng như hắn dự liệu, trên đường về nàng mở miệng nói: "Sư huynh, tối nay ta mời anh ăn một bữa cơm đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận