Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 293 - Kim đâm đúng rồi



Chương 293 - Kim đâm đúng rồi




Nhiều vết thương bên trong cơ thể chảy máu mà bác sĩ không thể nhìn thấy. Tuy nhiên, việc tim có thể tạm thời duy trì chức năng sinh lý là điều quá quan trọng đối với người bệnh, nghĩa là họ có thể được cứu sống.
Ngay cả khi bệnh nhân còn sống thêm một phút ngắn ngủi, đó cũng là cơ hội quý giá nhất đối với bác sĩ, có thời gian để giúp bệnh nhân chữa trị cơ thể và đưa cuộc sống của họ trở lại.
“Như thế nào?” Bác sĩ Kim hỏi anh người máy này, mặc dù bà cảm thấy kim đâm trúng rồi nhưng bà không phải là một chuyên gia và không thể đưa ra phán đoán chuyên nghiệp nhất.
“Ừm.” Phó Hân Hằng dứt khoát nói ra với giọng trầm thấp, rơi trên bờ môi.
Những người khác nghe thấy lời khẳng định của anh, hơn nữa nghe ra anh không có ý định la mắng sinh viên, chứng minh rằng: Tạ Uyển Doanh không chỉ đâm kim vào đúng, mà còn nhất thiết phải đâm kim vào nữa á!
Lúc đó nếu cô không đâm kim vào, bệnh nhân này có thể sẽ chết. Chờ anh đến đâm kim vào chọc thủng, nói không chừng rau châm kim lạnh*, bệnh nhân này đã về tây thiên rồi. Anh không phải thần thánh, nếu bỏ lỡ cơ hội ngàn vàng để cứu sống thì vẫn không cứu được mạng của bệnh nhân.
Hiếm khi thấy một sinh viên y khoa biến một ca phẫu thuật có tỷ lệ thất bại 100% thành tỷ lệ thành công 100%. Sinh viên này lại không thực tập trong khoa phẫu thuật tim mạch của anh. Là khả năng hay là vận may của cô đây?
Nghĩ đến câu hỏi này trong đầu, Phó Hân Hằng quay đầu lại, điều quan trọng là phải cứu được bệnh nhân trước, đưa tay ra giữ cố định đầu của ống tiêm trong tay cô, nói ra hai chữ: “Buông ra.”
Lần này là mệnh lệnh của giáo sư!
Tạ Uyển Doanh nghe thế ngay lập tức thả tay phải ra, thấy tay giáo sư Phó thao tác đã ổn định, thật phải gọi là tuyệt vời.
Lòng bàn tay lớn giữ phần cuối của ống tiêm, giữ kim và ống tiêm cố định ở một góc chính xác, vững vàng như kiềng ba chân không nhúc nhích tí nào, nhịp tim trên màn hình dường như cảm nhận được sự xuất hiện của thần hộ mệnh trong cuộc sống, phát ra tiếng bíp bíp bíp, đập đều đặn hơn.
Quả nhiên lúc giáo sư đến, cô cảm thấy tự ti xấu hổ. Thao tác của cô cho thấy cấp độ như chỉ mới vào nghề.
Trước vì để làm thủng quần áo của bệnh nhân, cả người cô quỳ xuống bên giường phẫu thuật. Điều chỉnh góc đâm kim chính xác cô không chỉ quỳ mà còn khom lưng xuống. So với tư thế của giáo sư Phó tự nhiên thì tư thế này thật khó xử, cứng đờ và xấu xí.
Một nhóm giáo sư quan tâm đến cô nói: “Đứng lên cẩn thận chút.”
Họ đều biết động tác vụng về vừa rồi của cô kéo dài rất lâu, muốn kiên trì thêm cũng không dễ dàng.
Tạ Uyển Doanh vội vàng chống hai đầu gối đứng lên và nhường chỗ cho giáo sư tiếp tục cứu người.
Cô lùi lại một chút, và đột nhiên cảm thấy một lồng ngực ấm áp và rắn chắc đang nâng đỡ cô. Âm thanh ổn định và quen thuộc của hơi thở đàn ông quyện với mùi thuốc khử trùng phả vào mép tóc cô, tim cô hơi đập nhanh, nói: “Em có thể tự mình đứng dậy ạ.”
Cho dù cô nói vậy, hai tay Tào Dũng vẫn nắm chặt lấy cánh tay cô kéo lên, mới dám từ từ buông ra khi cô đứng vững vàng. Trong lúc buông tay, anh không quên sờ gáy cô để thả lỏng dây thần kinh trong não, không để cô cảm thấy choáng váng nếu đột nhiên thả lỏng người.
“Sao em không qua đó ngồi một lát đi. Chúng tôi ở đây rồi.” Tào Dũng nói với cô bằng một giọng dịu dàng.
Đàn anh Tào khiến cô nhớ lại cảnh anh cứu cô ở cửa sau của khuôn viên trường nhiều năm trước, đàn anh Tào cũng nắm tay cô và nói chuyện với cô hôm đó, luôn miệng nói: Không sao đâu, không cần kiên trì nữa.
Nghĩ xem, đây là điều mà đàn anh Tào rất thích nói với cô.
Tạ Uyển Doanh trong lòng run lên: “Em không sao đâu ạ. Đàn anh, sao anh lại ở đây?”
Điều này có nghĩa là các y tá đã liều gọi điện thúc giục cho bác sĩ trên lầu, trong điện thoại nói rằng người nhà của bác sĩ trong bệnh viện đã bị tai nạn. Vì vậy, có vẻ như một nhóm chuyên gia bác sĩ vừa kết thúc cuộc họp đã bị gọi xuống như thế này.
rau châm kim lạnh*(thành ngữ): ý chỉ việc đến trễ, đến muộn. Lúc đến mọi việc đã xong rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận