Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2792: [2792 ] chớ có ấn (length: 3994)

Là giọng của Tào sư huynh.
Trí nhớ của nàng, trong chớp mắt đã bị kéo trở lại cảnh tượng bốn năm trước.
Dưới ánh đèn lờ mờ lay lắt, vội vã đến xe cứu thương, một bệnh nhân bị vỡ động mạch chủ suýt chút nữa chẩn đoán sai bệnh.
Là nàng khi đó giúp hắn cứu sống bệnh nhân kia. Cho nên, hắn biết chỗ nàng ưu tú nhất ở đâu. Hắn tin tưởng nàng có thể làm được, nhưng, hắn càng sợ nàng vì vậy mà gục ngã.
Đôi mắt thâm thúy của Tào Dũng nhìn thẳng vào mặt nàng, gần như không hề nhúc nhích, để lộ ra vài phần cảm giác ngưng trọng sâu sắc.
Ánh mắt của Tào sư huynh truyền tới, đầu óc của nàng như bị tạt một chậu nước đá lạnh buốt.
Nếu như nàng lại không thể làm đầu óc khôi phục trạng thái bình thường, Tào sư huynh chắc chắn so thần tiên ca ca còn kiên quyết hơn trong việc bắt nàng xuống khỏi bàn mổ.
Điểm này Tào Chiêu cũng đã phát giác, mắt láo liên đảo một vòng, lời vốn định nói ra cũng không cần nói nữa: Rõ ràng em trai này, tương lai so với hắn làm thầy chỉ càng ác hơn mà thôi.
Tay của Tạ Uyển Oánh đang đặt ở lồng ngực đứa trẻ áp vào tim kia dứt khoát dừng lại.
Xem tình hình, Tào Chiêu rút tay nàng ra, tay của mình mò vào thay nàng tiếp tục xoa bóp tim.
Thời gian từng giây từng giây trôi qua.
Xoa bóp tim đã qua mười phút, hy vọng mắt thấy càng lúc càng nhỏ bé.
Lần xoa bóp tim này khiến Tào Chiêu lần nữa đổ mồ hôi nóng.
"Đừng xoa nữa."
Ba chữ này đột ngột vang lên, tất cả mọi người đều kinh ngạc vô cùng.
Chỉ thấy người nói lời này chính là Tạ đồng học lúc trước nói cái gì cũng quyết không buông tay.
Tiểu sư muội ngươi —— Liễu Tĩnh Vân nhíu mày ưu tư, lời này không giống là tiểu sư muội sẽ nói ra chút nào.
Ừ. Tào Dục Đông và Diệp Tố Cẩn cặp vợ chồng đại lão này, không hẹn mà cùng im lặng. Không giống với những người khác, hai người họ có thể nghe ra ngữ khí của lời này không phải giọng của một bác sĩ muốn từ bỏ bệnh nhân.
"Tại sao lại nói vậy?" Không lập tức dừng việc xoa bóp, Tào Chiêu hỏi nàng, có lẽ cũng nghe ra chút manh mối.
"Tiến hành bơm máu lại." Giọng Tạ Uyển Oánh khôi phục lại vẻ tỉnh táo mang tính chuyên môn cao độ, "Lần nữa kẹp động mạch chủ lên, dùng dung dịch pha 4 trên 1 nửa kali máu ấm ngừng tim bơm từ từ vào tim, rồi lại mở động mạch chủ ra."
Đây là phương pháp gì? Chưa từng nghe qua? Lâm Hạo mang vẻ mặt dấu chấm hỏi nhìn Phan đồng học.
"Là bơm máu ấm hai lần giúp tim ngừng đập khôi phục." Bác sĩ phẫu thuật chính nói.
Vấn đề kỹ thuật thường có bảo vệ cơ tim, theo lý thuyết không nên phát sinh vấn đề như vậy. Bơm máu ấm hai lần là phương thức cứu vãn thường dùng khi bảo vệ tim trong ca phẫu thuật gặp vấn đề.
Lại có một khả năng khác là cơ tim đứa bé này có thể nói là hơi dày. Có phải nhãn lực "tuyệt hảo" của Tạ đồng học đoán được cần dựa vào kiểm chứng hay không.
Bất kỳ phương pháp cấp cứu có thể nghĩ tới, đều phải thử hết một lần.
Lập tức làm theo đề nghị của nàng. Kẹp mạch máu chặn động mạch chủ lên, lần nữa pha dung dịch ngừng tim bơm vào tim. Máu ấm áp dụng máu nhiệt độ bình thường ba mươi bảy độ.
Làm xong các trình tự trên, bác sĩ phẫu thuật chuẩn bị một lần nữa mở cái kẹp sinh tử trên động mạch chủ.
Bụp. Bác sĩ phẫu thuật chính dùng hai ngón tay xuyên qua kẹp máu hình tròn, buông đầu kẹp ra.
Trong ngoài vang lên một tràng tiếng hít vào: Có vẻ như tim nhỏ không hề thể hiện dấu hiệu nhảy lên kỳ diệu?
Quả nhiên là vậy. Vẻ ngưng trọng lướt qua lông mày Tào Chiêu, tay lại muốn dò ra xoa bóp tim.
"Khử rung tim, 20 jun." Học sinh phụ tá đối diện lại một lần nữa vang lên chỉ thị quả quyết, hai tay nhanh hơn hắn tiếp nhận bản cực điện y tá đưa tới, đặt vào đáy tim nhỏ cùng vách ngăn giữa các buồng tim.
20 jun? !
Tạ đồng học quả là quá dám!
Hai mươi jun là mức năng lượng lớn nhất, nếu không được thì e rằng bác sĩ đúng là không còn đường lui nào nữa.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận