Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3441: [3441 ] khó khăn phá băng (length: 4060)

Về vấn đề này, Tào Dũng trước đó không giải thích gì. Một đoàn người đi về phía thang cuốn để lên xe.
Thân Hữu Hoán đã đồng ý với họ, thật sự vẫn còn ở đây chưa rời đi.
Thấy bọn họ trở về, lại nghe nói tiểu sư muội đưa bệnh nhân về bệnh viện, Thân Hữu Hoán hơi nhíu mày, hiếm khi cau mày lại, miệng lầu bầu về phía sư đệ Tào: "Ngươi được đấy."
Nghĩ là Tào sư đệ hẳn là đã suy tính xong trong lòng, có dụng ý nên mới để mình thay cô nàng cõng.
Bác sĩ là một nghề dễ bị tổn thương tâm lý, lại tham khảo lời nói dễ hiểu trước kia của Chu Thụ Nhân.
Cô ấy còn trẻ, hắn không thể để cô ấy quá nhanh phải gánh chịu những tổn thương tâm lý này. Tào Dũng nghĩ.
"Xe của quốc hiệp các ngươi đi không sao cả. Xe cứu thương của quốc trắc chúng ta tới tận hai chiếc." Thân Hữu Hoán dương dương đắc ý giơ hai ngón tay cho bọn họ xem.
Trần lão sư nghe thấy, trong lòng thót một cái: Chẳng lẽ đến lúc đó học sinh của mình lại bị kéo đi quốc trắc?
Khả năng này rất có thể xảy ra. Quốc trắc và quốc hiệp là bệnh viện anh em, đều thuộc viện y học. Kéo đi quốc trắc cũng giống như kéo đi quốc hiệp. Trần lão sư tuyệt đối không thể mở miệng bảo học sinh không được đến quốc trắc.
"Trương chủ nhiệm của chúng tôi đặc biệt quan tâm đến học sinh quốc hiệp. Khoa trưởng và tôi đều xuất thân từ quốc hiệp, đặc biệt có tình cảm với quốc hiệp. Thấy học sinh viện y học của mình xảy ra chuyện, cũng cảm động lây." Thân Hữu Hoán nói.
Lời này thiếu chút nữa làm người quốc hiệp thổ huyết. Lão độc vương Trương Hoa Diệu này rõ ràng là đang muốn mượn cơ hội này để tẩy trắng cho bản thân. Đến cả yêu nghiệt như Lý Thừa Nguyên cũng phải bội phục đám phản đồ quốc trắc này trong bụng: Đúng là da mặt dày tám ngàn thước.
Các bạn học trong lớp Tạ chỉ nhìn biểu tình không đúng của các thầy, ai nấy đều vô thức co rụt người lại, tránh bị cuốn vào vòng chiến.
Thạch Lỗi xách hộp cứu thương đến hiện trường, nhìn xung quanh, tìm ai đó trong đám người.
Nhìn ánh mắt của người này, người quốc hiệp không nói nhiều lời mà trả lời ngay: Cô ấy không ở đây.
Đám người quốc trắc này quá hứng thú với bạn học Tạ.
Cách đó không xa, chỉ huy phòng cháy chữa cháy cầm bộ đàm lên để nói chuyện với đồng nghiệp tầng bảy.
"Tìm được người chưa? Có một học sinh của viện y học bị mất tích ở tầng bảy, vẫn chưa xuống."
Xét thấy những bác sĩ này ở hiện trường đã cứu nhân viên cứu hỏa của bọn họ, nhân viên cứu hỏa cũng lo lắng cho bạn bè bác sĩ.
Trong bộ đàm truyền ra âm thanh, có thể nghe thấy nhân viên cứu hỏa đang tìm kiếm trên lầu đều đeo mặt nạ phòng độc, nói chuyện cũng khó khăn, chứng tỏ tình hình tầng bảy rất tệ.
Để giới thiệu thêm về tình hình hỏa hoạn hiện tại. Khi tầng hai bốc cháy, ngọn lửa lan lên tầng ba, tầng bốn, thế lửa nhanh chóng mạnh lên, tầng tầng lớp lớp bén lửa, khiến cho khói ở tầng bảy dày đặc đến mức người ở bên trong hoàn toàn không nhìn thấy gì.
Nhân viên cứu hỏa ở tầng bảy thừa nhận: "Chúng tôi rất khó nhìn thấy. Cần phải dùng tay sờ soạng tìm kiếm cùng với gọi xem có ai trả lời không thì mới có thể phỏng đoán và nhanh chóng tìm được. Sinh viên y tên là gì?"
Nghe thấy vậy, Trần lão sư dẫn đầu, mọi người trong lòng đều thấy lạnh cả người.
Nếu tình hình hiện tại vẫn không tìm được người mất tích, phỏng đoán chỉ có thể đợi sau khi dập tắt đám cháy rồi dọn dẹp hiện trường, lúc đó nhặt xác thôi.
"Tên học sinh là gì?" Chỉ huy tiêu phòng quay đầu hỏi các bác sĩ.
Trần lão sư lập tức trả lời: "Phạm Vân Vân."
Người mất tích không chỉ có một mình Phạm Vân Vân. Người thân của những người bị nạn khác ở hiện trường cũng chen nhau báo tên người nhà của mình.
Nhân viên cứu hỏa ở trên lầu lần lượt kêu gọi tên người mất tích.
Chuông chuông chuông, Tào Dũng thấy là nàng gọi tới liền lập tức nghe máy.
"Sư huynh." Tạ Uyển Oánh nói, "Em đã bảo Vân Vân đi về bên trái. Anh bảo người ta tìm người thì có thể lục soát phía bên trái."
Bạn cần đăng nhập để bình luận