Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3029: [3029 ] nãi nãi nhiệm vụ (length: 3998)

Con trai, có thể nói phần lớn đều không thể kiềm chế được sự yêu thích với xe cộ.
"Cho con." Đào Trí Kiệt đưa xe cho cậu bé, một tay khác xoa xoa cái đầu nhỏ của bé, "Sao đàn dương cầm không đánh?"
"Đánh, đợi lát nữa đánh." Hiểu ý thúc muốn bé cảm ơn điều gì, Tào Trí Nhạc há miệng đáp ứng ngay.
Mọi người ở đó mới biết được cậu bé này lại là một tiểu vương tử dương cầm, luyện đến cấp mười. Ngụy đồng học bọn họ há hốc miệng, kinh ngạc đến mức cứng lưỡi. Tiểu cháu trai của Tào sư huynh quá lợi hại.
Việc đàn dương cầm khổ như vậy tuyệt đối không phải là việc cậu bé này yêu thích trong lòng. Cầm được xe, Tào Trí Nhạc nằm bò trên đất, hô hô hô đẩy xe đồ chơi chạy trên mặt đất.
Tạ Uyển Oánh đứng ở ban công cầm điện thoại di động nghe điện thoại của Nhị sư tỷ gọi đến.
"Oánh Oánh, em không ở ký túc xá trường à?" Nghĩ tới việc tìm nàng cùng nhau ăn cơm trưa, Hà Hương Du phát hiện mình tìm hụt, liền hỏi.
"Sư tỷ, em ở nhà Tào sư huynh, Đào sư huynh cũng ở đây. Chị có muốn tới ăn cơm không?" Tạ Uyển Oánh đưa tin cho sư tỷ.
Đào sư huynh ở đây. Hà Hương Du không cần đến hai giây đã quyết định: Đi.
Lại mặt dày cũng không có lần trước mặt dày bằng.
Tạ Uyển Oánh vào phòng bếp báo lại cho sư huynh việc có khách đến ăn cơm. Cậu bé đang tự mình chơi xe, nàng có thể trở về giúp sư huynh một tay.
Trong phòng bếp không thể chen chúc quá nhiều người, thấy vậy Tào Chiêu vụng trộm trốn đi, mỹ kỳ danh viết là muốn tạo không gian riêng cho hai người.
Tào Trí Nhạc có đồ chơi rồi, có thể quên hết mọi thứ chỉ riêng xinh đẹp tỷ tỷ là không thể quên, chẳng mấy chốc ôm xe vào bếp tìm tỷ tỷ.
Vừa hay món chân vịt làm xong, mới vừa ra lò. Tạ Uyển Oánh hướng dẫn cậu bé rửa tay xong, rồi cho cậu bé ăn chân vịt. Từ nhỏ ở nhà giúp cha mẹ chăm sóc em trai, cho nên việc đút bé ăn quá là dễ dàng.
Cái miệng nhỏ của Tào Trí Nhạc chẳng bao lâu đã ăn đến mức dính đầy nước tương lên mặt.
Tỷ tỷ cầm khăn giấy thỉnh thoảng lau mặt cho bé.
Thỉnh thoảng, tam thúc đang nấu ăn lại quay đầu lại, hồi cho bé một đôi ánh mắt đầy ẩn ý.
Tào Trí Nhạc không dám nhìn thẳng vào mắt tam thúc, sợ giống như là chột dạ trước mặt bà nội.
Tạ Uyển Oánh nhìn ra được bé không hề xa lạ gì ở nhà tam thúc, hoàn toàn giống như người quen, dường như từ nhỏ đã lớn lên ở nhà tam thúc vậy.
Tào Trí Nhạc thành thật nói cho tỷ tỷ biết, bé xem như là đứa bé được mọi người trong nhà Tào nuôi lớn.
Cha mẹ là nhân viên bệnh viện, bận rộn. Tào Trí Nhạc sớm đã quen việc ba mẹ không thể ở nhà chăm sóc bé, ở nhà từ trước đến nay ai rảnh thì người đó trông bé. Khi còn bé, bé thường gọi nhị thúc tam thúc đã trông mình là ba. Được nhiều người trông như vậy, dưỡng thành đứa bé tính cách ngọt ngào đáng yêu.
"Ba con không có thời gian, tam thúc đến trường học giúp ba con tham gia họp phụ huynh. Cô giáo không nhận ra, nói ba con trông trẻ ra."
Tạ Uyển Oánh nghe cậu bé kể lại, có thể tưởng tượng ra được cảnh tượng sư huynh khi làm phụ huynh trong trường mẫu giáo. Rốt cuộc sư huynh chăm bé hằng ngày có vẻ rất quen tay, thì ra trong nhà sớm đã có tiểu cháu trai để luyện tập rồi.
Nhắc đến việc họp phụ huynh, Tào Dũng một bụng đều là có mấy phần ý kiến với anh cả. Không phải là hắn không muốn anh cả đi, mà là Tào Đống nghe hắn giảng xong cũng không đến nhà trẻ tìm cô giáo tìm hiểu cặn kẽ, khi làm phụ huynh cũng tùy tiện cho xong chuyện như vậy.
Ba anh em Tào gia mỗi người một khác, cuồng công việc chỉ có một mình Tào Đống, còn lão Nhị và lão Tam đều không phải.
Ăn xong chân vịt, Tào Trí Nhạc nhớ nói với tỷ tỷ: "Trong nhà người tốt với con nhất là tam thúc."
Tào Dũng quay người, ánh mắt cảnh giác với cái miệng nhỏ của cháu trai.
Ánh mắt tam thúc dường như bé không thể ý thức được, Tào Trí Nhạc tiếp tục nói với tỷ tỷ: "Tỷ xinh đẹp ơi, tam thúc con rất biết làm ba đó." Nói xong câu này bé nhanh nhẹn đi: Cuối cùng đã hoàn thành nhiệm vụ bà nội giao rồi.
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận