Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3326: [3326 ] nghĩ quá nhiều (length: 3889)

Có thể nói, việc bảo toàn tính mạng của Giả Minh Quyền bất kể thế nào trước mắt là điều chắc chắn.
Trong lòng Chu Sinh vừa nóng vừa lạnh: Phải làm thế nào đây? Con trai hắn sẽ phải lựa chọn cắt cụt hay là không cắt cụt?
Xe cứu thương và nhân viên y tế cứu hộ đến hiện trường ngày càng nhiều, các thiết bị công trình lớn như xe cẩu, xe xúc lần lượt tiến vào vị trí hỗ trợ, dường như mang đến hy vọng mới cho những người bị đè ở hiện trường.
Có lẽ hắn và con trai hắn sẽ có lựa chọn khác. Chu Sinh nghĩ.
Cũng có suy nghĩ giống hắn, còn có Lưu Tuệ.
“Tằng Vạn Ninh, anh có tin được không, mấy bác sĩ cùng Oánh Oánh nói, nói tay thầy Lưu nhất định phải cắt bỏ, anh bảo thầy làm sao chấp nhận? Thầy nói, bảo anh với Khổng Vân Bân mau qua cứu thầy.” Đồng học ở hiện trường nói vậy khi gọi điện thoại theo chỉ thị của thầy Lưu cho từng người.
Nghe tin bọn họ gặp chuyện trên đường từ lễ cưới về nhà hàng, đầu Tằng Vạn Ninh lập tức đau như búa bổ. Cũng may hôm nay không chỉ có nhà hắn tổ chức hôn lễ, nếu không thì rất có thể sẽ có lời đồn hắn và Lý Ngải gặp xui xẻo.
"Tạ Uyển Oánh nói sao?" Tằng Vạn Ninh hỏi.
Trước cứ xem cách nói của cô Tạ đã.
“Nàng chẳng nói gì cả, nói nàng không phải bác sĩ, chỉ là học sinh, phải nghe theo bác sĩ."
Chỉ có kẻ ngốc mới tự mình nhận hết trách nhiệm cho những người tự xưng là bác sĩ đó. Trong lòng cô Tạ rõ ràng như vậy.
Mấy năm không gặp, cô Tạ đã trở nên khôn khéo hơn nhiều. Tằng Vạn Ninh biết cô Tạ không thể không làm gì trong tình huống này. Tình hình hiện tại là cơ hội tốt để người trong ngành y thể hiện bản thân. Với sinh viên y khoa mà nói, đây là cơ hội hiếm có. Nếu mượn cơ hội này để thể hiện năng lực ưu tú của mình, hoàn toàn có khả năng được bệnh viện lớn để mắt tới và tuyển chọn.
Vì vậy, Tằng Vạn Ninh mặc quần áo vào, chuẩn bị trở lại hiện trường tai nạn. Hắn cũng cần cơ hội để thể hiện bản thân, cố gắng lên trang nhất của báo, để lãnh đạo bệnh viện nhìn hắn bằng con mắt khác.
Tằng Vạn Ninh lại hỏi rõ đối phương: "Tạ Uyển Oánh có thật sự chỉ đứng đó, không làm gì không?"
Giọng của người bạn học khi gọi điện có chút phức tạp: “Lớp trưởng Giả nghe lời đám bác sĩ kia đã phải cắt bỏ hai chân rồi, đã được đưa đến bệnh viện rồi. Tạ Uyển Oánh ở hiện trường giúp mấy bác sĩ kia làm phẫu thuật. Bọn ta hiểu được chỉ có những chuyện này. Anh nói xem, nếu sau này lớp trưởng Giả tỉnh lại mà biết mình mất hai chân, liệu có hận chết bọn họ và cả Tạ Uyển Oánh không?” Cái gì? Tằng Vạn Ninh cảm thấy một luồng gió lạnh thổi qua sống lưng, hai chân lớp trưởng mất, đúng là chuyện quá đáng sợ.
Cô Tạ quả thật quá ác, chính tay giúp người ta cắt chân lớp trưởng.
“Ai ký giấy đồng ý phẫu thuật?” Tằng Vạn Ninh hỏi, chắc không phải cô Tạ tự quyết thay lớp trưởng đó chứ?
Đương nhiên không phải. Những người kia không thể không thừa nhận sự thật: “Người nhà hắn đồng ý. Bác sĩ gọi điện thoại hỏi người nhà hắn.” "Người nhà hắn bị lừa rồi." Tằng Vạn Ninh nói, "Mặc dù ta không phải bác sĩ khoa chỉnh hình, nhưng mà đây không phải xảy ra chuyện ở nơi hoang dã. Xe cứu viện rất nhanh sẽ đến, chỉ cần di dời vật nặng đè lên chân, hoàn toàn có thể bảo toàn chân."
"Bọn ta cũng nghĩ như vậy, nên mới bảo thầy Lưu bình tĩnh đợi mọi người đến. Nếu anh và Khổng Vân Bân không tới, bọn ta sợ các bác sĩ ở hiện trường lại hù dọa vài câu, tay thầy Lưu sẽ không giữ được."
Mấy người này suy nghĩ nhiều quá. Các bác sĩ ở hiện trường đang rất bận, các người nói không làm là không làm sao, lo nhiều chuyện vậy làm gì, bận rộn đi cứu những bệnh nhân khác đi.
"Cậu bảo thầy cố gắng kiên trì thêm, tôi với Khổng Vân Bân sẽ qua ngay."
Tình hình ở hiện trường có thật sự đơn giản như vậy không?
Bạn cần đăng nhập để bình luận