Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 851: Cô đột nhiên nhận được sự chú ý



Chương 851: Cô đột nhiên nhận được sự chú ý




Chương 851: Cô đột nhiên nhận được sự chú ý
Có thể thấy người này là người dũng cảm, tâm tư tỉ mỉ, tư duy vô cùng rõ ràng. Chỉ cần phần còn lại là kỹ thuật và tâm lý, đoán chừng vấn đề khó khăn cuối cùng này có thể bị anh ta hạ gục.
Hà Hương Du gần đó chưa đi xa sau khi nhìn mấy lần cũng không lạc quan.
Khi kim tròn đâm qua đậu phụ nước hơi lúc lắc, lớp đậu phụ vỡ vụn bên trong càng rung lắc hơn, có vẻ như công trình bã đậu có thể hoàn toàn sụp đổ bất cứ lúc nào.
Trạng thái phần tay người này cầm kim không run, khi đậu phụ rung lắc mặt anh ta cũng không biến sắc, được xem như là tố chất tâm lý vô cùng vững mạnh. Vì vậy, vấn đề là nằm ở đâu?’
Sờ cằm, Hà Hương Du quay đầu nhìn tiểu học muội ở khoa ngoại, tiểu học muội có thể giải thích được sự hoài nghi này.
Cửa phòng thực hành đột nhiên mở ra một khe hở, có người ở bên trong lộ mặt ra.
Thực tập sinh gần cửa quay đầu nhìn người đến, lập tức nhận ra phát ra giọng nói vui vẻ: “Là bác sĩ Tống Học Lâm sao?”
“Tống Học Lâm ở học viện y Bắc Đô, lúc thực tập ở bệnh viện Bắc Đô thuộc học viện y đã rất nổi tiếng rồi. Không ngờ sau khi anh ta tốt nghiệp lại bị khoa ngoại của Quốc Hiệp săn đón.”
“Đúng vậy, các giáo sư tại bệnh viện trực thuộc Bắc Đô đối với việc này vô cùng đau lòng nhức óc, nói là không biết viện trưởng của Quốc Hiệp đã sử dụng thủ đoạn gì.”
Đoán chừng viện trưởng Ngô trong giới viện trưởng là vô cùng làm cho người ta “căm ghét” rồi.
“Anh ta bây giờ là bác sĩ nội trú của Quốc Hiệp.” Các thực tập sinh đã ngưỡng mộ danh tiếng của Tống Học Lâm từ lâu, lúc này nhìn thấy Tống Học Lâm tất cả đều nhìn với ánh mắt sùng bái thần tượng.
Đợi một lúc lâu, các tân binh mới đến không đợi được câu trả lời của Tống Học Lâm.
Đàn em này, vẫn giống như cũ, bị tê liệt đối với các ánh mắt xung quanh, ánh nhìn trong con ngươi màu nâu nhạt giống như một con mèo đang tìm kiếm ai đó hoặc một cái gì đó. Vì thế, Khâu Thụy Vân quay đầu nhìn cậu ta: “Cậu đến đây làm gì?”
Cậu đến thì đừng làm ảnh hưởng đến không khí phòng thi. Sau khi nhận được tín hiệu câu nói này của đàn anh, Tống Học Lâm nói ngắn gọn: “Tôi đến tìm cô ấy.” Nói xong, ánh mắt cậu ta nhìn Tạ Uyển Doanh, trong đầu nhớ lại ca phẫu thuận sáng nay phối hợp cùng với cô, loại kỹ thuật tinh tế kia cảm thấy có chút hoang mang.
Cậu ta dường như đã có thể hiểu được rồi, tại sao những lão đại chuyên gia như Tào Dũng và Đào Trí Kiệt lại thích con người này của cô.
Bị Tống Học Lâm nhìn, Tạ Uyển Doanh biết rằng đối phương đang tìm mình, hỏi: “Bác sĩ Tống, anh tìm tôi có việc gì sao?”
“Hồ sơ phẫu thuật tôi đã ghi xong rồi, lát nữa cô trở lại văn phòng xem thử, nếu có nội dung gì cần bổ sung thì nói với tôi.” Tống Học Lâm trao đổi với cô.
“Vâng.” Tạ Uyển Doanh gật đầu.
Các thực tập sinh ở hiện trường chỉ nhìn cô và Tống Học Lâm đang nói chuyện, toàn bộ sự chú ý đều rơi trên người cô, vô cùng kinh ngạc.
Cô và Tống Học Lâm cùng thực hiện một ca phẫu thuật sao? Bảng hiệu trên ngực của cô không phải ghi là thực tập sinh sao?
“Cô ấy thực tập bao lâu rồi? Một năm sao?”
“Khả năng là vậy. Có một số kỳ thực tập tương đối dài.”
“Nhưng tại sao cô ấy lại cùng bác sĩ Tống thực hiện phẫu thuật?”
“Hai người bọn họ phẫu thuật gì vậy?”
Vừa mới đến nửa ngày, nhóm thực tập sinh này tạm thời chưa thực sự tiếp xúc với bệnh nhân và các ca bệnh trong khoa ngoại, trước tiên cần quen thuộc với môi trường phòng khoa và tiếp nhận giáo dục kỷ luật. Vì vậy, ngay cả Đới Nam Huân cũng không kịp đến chào mẹ, cũng không biết Lý Á Hi sáng sớm đã đến phòng phẫu thuật để phẫu thuật.
Bộp, bộp. Khâu Thụy Vân vỗ vào lòng bàn tay mình hai lần để nhắc nhở các thực tập sinh. Hiện trường quá ồn ào, thế mà hoàn toàn quên có người đang thi.
Ánh mắt hoài nghi của các thực tập sinh trên người Tạ Uyển Doanh chuyển động không ngừng: Chẳng lẽ người này là có quan hệ đặc biệt gì mới đi vào bệnh viện sao? Bởi vì có vẻ như ngay cả thời gian bắt đầu thực tập cũng không giống với những người khác.





Bạn cần đăng nhập để bình luận