Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1086: Bệnh nhân muốn chuồn mất



Chương 1086: Bệnh nhân muốn chuồn mất




Chương 1086: Bệnh nhân muốn chuồn mất
"Khóc cái gì? Bà muốn thấy cháu trở thành bác sĩ." Giáo sư Lỗ mắng cháu trai.
"Vâng, bà nội." Trương Thư Bình nhịn xuống, không dám khóc.
Khương Minh Châu và Vu Học Hiền tận lực chịu đựng, làm bộ như không phát sinh chuyện gì. Khương Minh Châu đi vào phòng giáo sư Lỗ giúp thu dọn đồ đạc. Vu Học Hiền cầm điện thoại di động gọi điện thoại cho trưởng khoa Dương.
"Viện trưởng." Trưởng khoa Dương nhận được điện thoại, dán vào lỗ tai viện trưởng Ngô lẩm bẩm vài câu.
Viện trưởng Ngô nghe xong, trịnh trọng gật đầu, nói với Đào Trí Kiệt: "Giáo sư Lỗ phải nhập viện. Phòng bệnh của cậu đã sẵn sàng chưa?”
Toàn bộ hiện trường nghe được câu này, trái tim siết chặt lại. Tất cả mọi người dường như đã biết giáo sư Lỗ bị bệnh từ lâu, từng người một đều đang khuyên giáo sư Lỗ nhanh chóng nhập viện trị liệu. Giống như Trương Thư Bình, khi biết giáo sư thật sự muốn nằm viện chứng tỏ giáo sư Lỗ thật sự sinh bệnh, không ai có thể thả lỏng, ngược lại như có một ngọn núi lớn đè nặng trong lòng.
Tiếng hít thở nặng nề càng lúc càng dồn dập.
Đào Trí Kiệt trả lời: "Khoa chúng tôi có một phòng bệnh đơn mấy ngày nay vẫn còn trống.”
"Chẳng khác nào nói bà ấy có thể vào ở bất cứ lúc nào bà ấy muốn có phải không?"
"Đúng vậy."
"Nói cho giáo sư Lỗ biết đi." Viện trưởng Ngô dặn dò trưởng khoa Dương.
Đêm nay giáo sư Lỗ phải nhập viện, cả đám người đứng dậy, chuyển sang khoa phẫu thuật gan mật.
Nhân viên y tế trực khoa phẫu thuật gan mật làm nhiệm vụ nào biết được một đám đại lão sau khi họp xong sắp tới. Mấy người bác sĩ nhỏ Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm đang khẩn trương xử lý bệnh nhân nóng tính vừa mới nhập viện.
Đứng ở bên cạnh quan sát động tác kiểm tra sức khỏe của các giáo sư cho bệnh nhân, trong lòng Cảnh Lăng Phi và Phạm Vân Vân ngứa ngáy, sờ ống nghe trong túi muốn đi theo làm thử. Hai người là sinh viên y khoa nên rất rõ ràng, là bác sĩ sớm hay muộn cũng phải đối mặt với một bệnh nhân có nguy cơ truyền nhiễm cao, có cơ hội thực tập thì phải dũng cảm thử.
Tạ Uyển Doanh không lên tiếng, không dám dễ dàng để cho hai người bọn họ làm thử. Quá bận rộn, cô và bác sĩ Tống không có thời gian mà một khắc không rời để theo dõi hoạt động của sinh viên, nếu bọn họ không có ở đây mà sinh viên xảy ra chuyện ngoài ý muốn, một khi không cẩn thận bị nhiễm HIV, hậu quả này không có giáo sư nào có thể gánh vác được.
Không thể nói rằng sinh viên y khoa không hiểu sự khủng khiếp của các bệnh truyền nhiễm, là các bác sĩ nên họ hiểu rõ hơn bản chất khủng khiếp của vấn đề này.
Y tá đã theo dõi điện tâm đồ cho bệnh nhân, thao tác đeo hai lớp gang tay đều được thực hiện đầy đủ.
Thấy vậy, Phạm Vân Vân noi theo chị gái y tá, vụng trộm đeo cho mình mấy lớp găng tay trước.
Khi nhân viên y tế bận rộn cứu bệnh nhân trong phòng bệnh, sợ nhất là bệnh nhân ở các phòng bệnh khác cũng xảy ra chuyện gì đó.
Vừa vặn, buổi chiều Hồ Chấn Phàm tiêm xong ngủ đến bây giờ rốt cục cũng ngủ đủ, tỉnh lại tinh thần phấn chấn. Sau khi tiêm xong, để y tá đến rút kim, ở lại bệnh viện rất nhàm chán. Cầm điện thoại di động gọi điện về đơn vị hỏi về vụ án đang được xử lý.
"Anh Hồ, anh khỏe không?" Đồng nghiệp nhận được điện thoại của anh rất ngạc nhiên: "Họ nói bệnh tình của anh nghiêm trọng nên bác sĩ yêu cầu anh nhập viện, chúng tôi đã định đến bệnh viện vào ngày mai để thăm anh."
"Không cần. Tôi có thể quay lại làm việc ngay bây giờ." Hồ Chấn Phàm nhảy xuống giường, tìm được giày da của mình mang vào, còn bộ quần áo bệnh nhân đang đặt ở ghế bên cạnh, ngay cả nhìn cũng không thèm liếc nhìn một cái.
"Anh Hồ, anh trở về là được rồi. Tên khốn kiếp kia, anh ta vẫn luôn không muốn khai ra đồng bọn của anh ta.”
"Các người chờ tôi, tôi trở về thu thập anh ta." Hồ Chấn Phàm đi ra khỏi phòng bệnh, không kịp nói rõ với các bác sĩ và y tá đã đi thẳng đến cửa chính khu bệnh.
Chạy trước rồi nói sau, quay đầu lại gọi điện thoại xin lỗi bác sĩ. Lòng tốt của bác sĩ anh hiểu, vấn đề là anh luôn cảm thấy bạn gái và bạn học của mình làm bác sĩ đều có chút thích làm lớn mọi chuyện, có thể là trên lâm sàng đã nhìn nhiều một số bệnh nặng nên đã coi bệnh của anh thành bệnh nặng.





Bạn cần đăng nhập để bình luận