Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2539: [2539 ] nghe bác sĩ mà nói (length: 3851)

Tiểu Ngọc nằm trên giường bệnh, trên đầu cũng không có vết thương rõ ràng. Khiến đứa bé này trông giống như một thiên sứ nhỏ đang ngủ vậy. Đây có lẽ là một trong những lý do mà người thân không cho rằng đứa trẻ đã chết.
San San nhớ đến việc tay trái của mình bị thương. Chính mình đã từng lầm tưởng tay mình vẫn ổn. Cho đến khi bác sĩ đưa phim chụp cho nàng xem, nàng mới hiểu ra sự thật: tay nàng thực tế đã bị gãy.
Sau khi đã có trải nghiệm này, bây giờ San San càng muốn tin vào bác sĩ và máy móc y học. Đứa nhỏ ngẩng đầu lên, nhìn về phía bác sĩ hỏi: "Tiểu Ngọc bị sao vậy ạ?"
Giải thích cho một đứa trẻ hiểu thế nào là chết não là một chuyện rất khó. Nghĩ một chút, ngay cả mấy ông bà lão ở đây đến giờ vẫn không nghe bác sĩ nói gì.
Tạ Uyển Oánh nhìn bé với ánh mắt dịu dàng, nhẹ giọng nói: "Tiểu Ngọc không hề rời bỏ chúng ta. Em ấy sẽ mãi mãi sống trong tim của chúng ta."
Một người chết không có nghĩa là biến mất khỏi thế giới này. Thời điểm người ta thực sự chết đi có lẽ là khi tất cả những người còn lại đã xóa bỏ ký ức về người đó.
Nghe thì giống như một lời an ủi, nhưng đồng thời đó là sự thật, và đó là một lời an ủi rất cần thiết. Hy vọng nó có thể tiếp thêm dũng khí cho những người còn sống, để họ tiếp tục sống thay cho người đã chết.
Bác sĩ không nói dối nàng. San San đã hiểu, hốc mắt nàng đỏ hoe, nước mắt chực trào, cái mũi nhỏ hít hít để ngăn nước mắt rơi xuống.
Nếu người em gái đáng yêu nhất thiên hạ đi mất, vậy sau này nàng chỉ còn một mình, sẽ không có ai gọi nàng là chị, chị nữa. Nói thẳng ra, một người sợ người thân mất đi, cũng rất sợ bản thân mình cô độc.
Bà ngoại, bà nội của bé nói Tiểu Ngọc không đi, vẫn nằm ở đây như thể không rời xa mọi người, nhưng như vậy có thực sự tốt không?
Đôi mắt của San San dán chặt vào các thiết bị y tế đang kiểm tra em gái, nàng đang suy nghĩ.
Đừng nghĩ trẻ con không có đầu óc, trẻ con từ trước đến nay đều rất nghiêm túc dùng suy nghĩ của bản thân để tìm hiểu thế giới này.
Bà ngoại và những người khác nghĩ rằng em gái đang ngủ. San San không nghĩ như vậy. Tiểu Ngọc ngủ không phải như thế này. Khi Tiểu Ngọc ngủ sẽ đá chăn, sẽ chảy nước miếng, những động tác vụng về này sẽ bị nàng là chị chê cười. Bây giờ Tiểu Ngọc nằm trên giường, thực sự không động đậy, đó không phải là đang ngủ.
"Ba ơi, mẹ ơi."
Nghe thấy tiếng của con gái lớn, ba mẹ của đứa trẻ lập tức ghé tai lắng nghe con gái lớn nói chuyện.
"Nghe lời bác sĩ." San San thì thầm từng chữ một.
Nghe những lời này, cả bốn ông bà đều bị chấn động. Ánh mắt của mấy người già đổ dồn lên khuôn mặt nhỏ nhắn của đứa bé.
Ánh mắt San San nhìn em gái rất kiên định: nàng không muốn em gái chết như vậy, nàng muốn em gái lại được "sống" lại, vậy nên nhất định phải nghe lời bác sĩ.
Lời của bác sĩ khoa nhi và cô giáo đều đúng, trẻ con có sự kiên cường mà người lớn không thể tưởng tượng nổi.
Khi những người thân đang muốn ở bên người bệnh những giây phút cuối cùng thì Tạ Uyển Oánh và các bạn học của cô đã đến phòng làm việc của các thầy thuốc. Họ nghe nói các thầy cô vẫn đang tiếp tục thảo luận bệnh án của đứa trẻ. Đối với người bệnh và người nhà mà nói, chẩn đoán của bác sĩ có lẽ đã là kết thúc. Nhưng đối với các bác sĩ thì việc thảo luận bệnh án là không có điểm dừng.
Đến cửa phòng, chỉ nghe thấy sư huynh Tào đang nói.
"Phải nhanh lên. Tim của đứa trẻ này cũng sắp không chịu nổi rồi." Tào Dũng chỉ ra.
Đừng cho rằng báo chí nói có thể duy trì sự sống của người chết não bằng máy móc, và những người chết não có máy móc hỗ trợ sẽ không bao giờ chết.
Sai rồi.
Chết não là một quá trình dẫn đến cái chết của tim và hô hấp. Y học hiện đại không phải thần thánh như người ngoài nghề nghĩ, không thể dùng máy móc để khiến một người sống mãi được.
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận