Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 176 - Bạn học oan gia ngõ hẹp



Chương 176 - Bạn học oan gia ngõ hẹp




Đưa thuốc cho tiểu học muội, Hoàng Chí Lỗi dặn dò với tư cách bác sĩ: "Trở về nghỉ ngơi, không có sự đồng ý của anh thì em không được phép đến bệnh viện làm việc."
Tạ Uyển Doanh nhận lấy thuốc, thầm nghĩ có thể cứu được một người, dù có bị đuổi về nghỉ ngơi cũng đáng.
Buổi tối sợ cô sẽ phát sốt, chị hai Liễu Tĩnh Vân không dám để cô một mình quay về ký túc xá ngủ, đưa cô đến phòng trực của khoa gây tê ngủ chung.
Phòng ngủ của nữ bác sĩ khoa gây tê cơ bản không có người.
Uống thuốc xong, Tạ Uyển Doanh ngồi trò chuyện tâm sự với chị hai.
Liễu Tĩnh Vân biết rõ cô muốn hỏi cái gì, liền nói cho cô biết: "Chu Tuấn Bằng với đàn anh Hoàng là đồng hương. Hai người họ có quan hệ rất tốt."
Rất tốt? Không phải kém hơn sắp đánh nhau sao?
"Chị nghe giáo viên bên trường học cũ của chị đã nói như thế."
Trong mắt Tạ Uyển Doanh hiện lên dấu chấm hỏi: Chẳng lẽ chị hai là?
Liễu Tĩnh Vân thừa nhận nói: "Chị với hai người đàn anh Hoàng cũng là đồng hương. Trường cấp ba mà mấy người họ học cũng là trường cấp ba cũ của chị."
Chả trách chị hai lại biết rất rõ hai người này xảy ra chuyện gì. Cô chỉ nghe Liễu Tĩnh Vân tiếp tục giảng giải: "Theo lời giáo viên ở trường cấp ba cũ của chị nói trước kia hai người bọn họ học cùng lớp, thường xuyên tranh nhau danh hiệu đứng đầu. Sau này, hai người vốn ý định thi cùng trường đại học. Nhưng Chu Tuấn Bằng được Bắc Đô chọn, còn đàn anh Hoàng của chúng ta thì được Quốc Hiệp chọn. Kỳ thực thành tích của hai người này không cách nhau nhiều lắm. Chuyện gì xảy ra chị cũng không rõ lắm. Cuối cùng đã có sự kiện gì mà lúc hai người tốt nghiệp đều tới làm việc ở khoa ngoại Quốc Hiệp."
Tạ Uyển Doanh nghe xong chớp mắt mấy cái: Đây chính là duyên phận giữa hai nam sinh trong truyền thuyết sao?
"Oan gia ngõ hẹp nha." Liễu Tĩnh Vân nghĩ giống như vậy, không khỏi bật cười thành tiếng.
"Bệnh viện chúng ta có nhiều người học bên Bắc Đô không ạ?" Tạ Uyển Doanh hỏi.
"Rất nhiều, ngoại trừ Đa Khoa." Liễu Tĩnh Vân gật đầu.
Khoa ngoại không giống khoa nội, thực sự…yêu cầu rất cao, thiên phú của bác sĩ ngoại khoa cực hạn, không phải muốn học là có thể học được. Bản thân Quốc Hiệp bồi dưỡng ra bác sĩ ngoại khoa không phải không đủ, nhưng muốn đứng hàng đầu thì chỉ có thể tuyển mộ thêm từ các trường đại học y khác. Đó gọi là nhân tài không chỉ được đúc ra từ một khuôn mẫu.
Trước khi ngủ, Liễu Tĩnh Vân đo nhiệt độ cơ thể cho tiểu học muội, thấy không phát sốt liền đắp kín chăn mền cho cô.
Tạ Uyển Doanh cảm thấy sau khi trọng sinh, may mắn nhất của cô chính là được tới Quốc Hiệp. Nơi này giống như một đại gia đình, các đàn anh đàn chị đều thật tốt quá.
Sáng ngày thứ hai, Liễu Tĩnh Vân cùng cô ăn món tráng miệng rồi để cô trở lại trường học đồng thời báo cáo tình hình đêm qua của cô cho Hoàng Chí Lỗi.
Lúc quay về ký túc xá, Tạ Uyển Doanh đem cho Lệ Tuyền một ít đồ ăn vặt buổi sáng, sợ cô ấy không biết đi đâu mua món tráng miệng.
Ngô Lệ Tuyền cũng không biết tối hôm qua cô gặp phải chuyện gì, ngủ nên lười hỏi. Nghe thấy tiếng động cô trở về mới bò lên giường, cô ấy dụi mí mắt hỏi thăm: "Thời tiết miền Bắc lạnh, thích hợp ngủ thật. Tối hôm qua ba người các cậu không về phòng ngủ? Làm bác sĩ vất vả thành ra như vậy đấy."
"Không phải, tối hôm qua chúng tôi ngủ trong phòng trực." Tạ Uyển Doanh đáp.
Ngô Lệ Tuyền nhảy xuống giường, đánh răng rửa mặt xong, ngửi thấy mùi thuốc sát trùng trên người cô vội hỏi: "Làm sao vậy?"
"Tay bị rách chút da thôi."
"Không sao thật chứ?" Ngô Lệ Tuyền nhìn trái nhìn phải dò xét cô, sốt ruột gần chết.
"Không sao không sao đâu. Chỉ là mấy ngày nay, khả năng tôi sẽ rảnh rang ở đây chơi với cậu."
Nghe thấy lời cô nói, Ngô Lệ Tuyền vui vẻ: "Cái này khác nào cậu gặp hoạ tôi lại được phúc đâu?"
Bên ngoài trời đông buốt giá, đi ra ngoài chơi không tốt lắm. Hai người đứng cạnh cửa sổ trong ký túc xá, nhìn gió lớn bên ngoài đang thổi bông tuyết bay bồng bềnh, phong cảnh thật đẹp đẽ.
"Trước kia chưa bao giờ nhìn thấy tuyết, hiện tại thấy được rồi." Ngô Lệ Tuyền chà xát hai lòng bàn tay vào nhau nói: "Nhưng mà thời tiết miền Bắc rất lạnh. Doanh Doanh, tương lai cậu có muốn ở lại đây làm việc qua mùa đông không?"



Bạn cần đăng nhập để bình luận