Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3815: [3815 ] thật nam nhân (length: 4109)

Mọi việc không phải ngẫu nhiên, luôn có nguyên nhân duyên hội tụ.
"Ngươi xem kìa, nàng thật sự bị dọa sợ rồi." Lỗ lão sư oán trách đứa con trai, "Phải làm sao đây?"
"Có liên quan gì đến ta." Trương đại lão phủ nhận việc có liên quan đến mình.
"Nếu ngươi không nhiều lời, thì nàng có thể bị dọa sao?"
Trương đại lão ha ha cười hai tiếng: "Chuyện này thì có liên quan gì đến việc ta lắm lời hay không?"
Độc miệng đại lão vạch rõ chân tướng sự việc, sớm muộn cũng sẽ biết, sớm muộn cũng phải giải quyết. Giả đứng đắn rồi lại cứ giả đứng đắn thì từ đầu đến cuối không thể nào giải quyết vấn đề. Chuyện này đối với cha con Tào gia có lẽ nên cảm ơn hắn, Trương đại lão.
"Chuyện này không liên quan đến Trương chủ nhiệm." Tạ Uyển Oánh nói.
Hiện trường một nhóm lớn người giật mình, Lỗ lão sư mải miết chớp mắt: Ngươi cái đồ một cây gân này, sao ngươi lại đi bênh vực cho cái đứa con trai lắm mồm của ta vậy? Ngốc quá, người ngươi nên giúp đỡ nói chuyện chính là bố chồng và ông chồng tương lai chứ.
Những người khác thì lo lắng nhìn cha con Tào gia.
"Không sao." Tào Dục Đông vẫn ung dung mà xua tay.
Vị cao cấp đại lão này còn phật tính hơn cả Đào Trí Kiệt, đúng là một vị Phật sống.
"Mẹ, mẹ xem đi, bọn họ đều nói, chuyện này không liên quan đến con, mẹ đừng có cầm chổi lông gà đánh con nữa." Trương đại lão chộp lấy cơ hội chuẩn bị diễn một màn kim thiền thoát xác.
"Hôm nay ta không bắt được ngươi thì ——" Lỗ lão sư lại nhảy lên.
"Lỗ lão sư." Tào Dũng đứng lên, tự mình ra mặt trấn an những người bị hoảng sợ, "Là vấn đề của ta, để ta giải quyết."
Tạ Uyển Oánh mắt mày rạng rỡ, trong mắt giờ phút này sư huynh Tào tỏa sáng lấp lánh.
Khương Minh Châu từ lo lắng giống như những người khác, giờ lại che miệng cười, nói với chồng là Vu Học Hiền: "Tào Dũng này thật là đàn ông."
Thật đàn ông sẽ thừa nhận đó là vấn đề của mình, chứ không phải suốt ngày đẩy qua đẩy lại trách nhiệm cho người khác.
"Được, Tào Dũng, ngươi nói đi, ngươi giải quyết đi." Trương đại lão bắt chéo hai chân, chỉ vào hắn.
Mọi người nhìn ra, vị đại lão này là muốn làm giám sát, giám sát ai đó không được phép bắt nạt bạn gái.
Lỗ lão sư thở dài một tiếng, phất phất tay, bảo đứa con nghịch ngợm đừng quấy rầy nữa, rồi gọi cháu trai: "Thư Bình."
Biết bà nội muốn bảo nó lôi tiểu thúc vào bếp. Trương Thư Bình lắc lắc đầu. Thực ra người nóng ruột nhất trong chuyện này chính là bà nội. Lỗ lão sư ở nhà ngày nào cũng nhắc đến: Làm sao đây? Tào Dũng không nói được.
Lỗ lão sư lo lắng đêm dài lắm mộng, bí mật giấu lâu sợ sẽ bị đối phương oán trách, sợ sẽ ảnh hưởng đến tương lai của đôi trẻ. Không vạch rõ quan hệ thì không vào được nhà người ta gặp bố mẹ chồng.
Trương đại lão vốn dĩ không muốn quản, độc miệng đại lão cũng chẳng thích xen vào chuyện riêng của người khác. Tình cảm của đôi người này phát triển thành như thế nào, từ trước đến nay hắn chưa từng phát biểu ý kiến. Chuyện tình cảm trước nay đều là ngươi tình ta nguyện, người ngoài miễn cưỡng không được.
Đột nhiên muốn quản, nguyên nhân lớn nhất là: Tạ bác sĩ giúp cháu của hắn, hắn muốn hồi báo ân tình của Tạ bác sĩ.
Cho nên Trương đại lão rất rõ ràng sau khi chuyện này vỡ lỡ thì cái người một cây gân này có ý nghĩ gì.
Có phải là vì khiếp sợ ba của sư huynh Tào là đại lão không?
Không phải, cái người chỉ biết có học thuật như cô ấy, lo lắng đầu tiên chính là sợ sư huynh Tào sẽ giúp cô đi cửa sau.
Vội vàng bước đến trước mặt cô, Tào Dũng vội vàng nói: "Để ta nói với cô."
Giống như hắn, cũng chính tận mắt nhìn thấy vẻ mặt của cô ngày hôm nay mới ý thức được nguyên nhân khiến bản thân khó nói ra miệng. Ai bảo ba hắn hoàn toàn không có tính kén chọn gì mà. Nhà họ Tào gặp phải người sai hoặc chuyện sai có thể công tư phân minh sắm vai Bao Thanh Thiên, nhưng khi đối mặt với người mình thích thì sẽ bởi vì tình cảm ngày càng sâu đậm mà ngày càng thích hơn, không tránh khỏi sẽ có chút thiên vị.
Đến nước này, Tào Dũng đành phải nói rõ ràng chuyện có hay không có đi cửa sau ngay từ đầu: "Việc ba ta quen cô chỉ là một sự trùng hợp. Việc ba ta có nhận cô làm học trò hay không là do nhìn vào biểu hiện của cô, hoàn toàn không thể liên quan đến ta."
Bạn cần đăng nhập để bình luận