Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 395 - Bị tiền bối giữ lại



Chương 395 - Bị tiền bối giữ lại




Thông báo cho giáo sư của họ? Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân sửng sốt: Bọn họ không muốn quá nổi tiếng khi âm thầm làm việc tốt.
Cảnh sát dùng đầu bút chỉ vào hai người bọn họ, gọi là trưởng bối quan tâm sinh viên: “Đương nhiên là phải thông báo cho giáo sư của mấy người rồi, nhỡ như các người xảy ra chuyện thì phải làm sao?” Quay đầu, hỏi bác sĩ Ngụy: “Bác sĩ, anh xem hai đứa trẻ này có bị thương không?”
Việc sinh viên có bị thương hay không rất quan trọng, ảnh hưởng liên quan đến ba khía cạnh trường học phụ huynh và xã hội.
Lời nói này nhắc nhở bác sĩ Ngụy. Đôi mắt chuyên nghiệp nhạy bén của bác sĩ Ngụy liếc nhìn vết máu trên quần áo của bọn họ, thời điểm này khó mà nói đó hoàn toàn có phải là máu của bệnh nhân hay không. Vì sự an toàn, bác sĩ Ngụy nói: “Tôi sẽ để họ ở lại phòng cấp cứu tối nay để theo dõi, nếu không có gì sẽ để họ đi.”
Tiền bối ngành y phải yêu thương các hậu bối ngành y.
Sau khi nghe những lời của tiền bối và chú cảnh sát đặc biệt quan tâm bọn họ, Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân nghĩ: Các trưởng bối thực sự rất ưu ái bọn họ.
“Chúng tôi không có bị thương.” Hai người hi vọng chú cảnh sát và bác sĩ Ngụy có thể yên tâm.
“Một hiện trường hỗn loạn, cũng không rõ là ai đánh ai.” Bác sĩ Ngụy càng nói càng chắc chắn suy nghĩ của mình: “Bác sĩ không thể tùy tiện để các cô đi được, phải có trách nhiệm.”
Hà Hương Du sau khi gọi xong điện thoại quay lại cách vách nghe được những lời này muốn nhấc chân chạy đi. Vấn đề là không thể bỏ rơi chị hai và tiểu học muội mà chạy trốn một mình được, chỉ có thể quay lại tụ hợp đủ ba người.
“Làm sao đây? Hay là, chúng ta lén chạy trốn đi?” Hà Hương Du đưa ra ý kiến xấu cho hai người kia.
Tạ Uyển Doanh cho là không được. Chú cảnh sát nói là muốn ghi khẩu cung, sẽ tra ra nơi ở của bọn họ, đến lúc đó sự việc còn lớn hơn.
“Để đàn chị Khương đến dẫn chúng ta đi?” Hà Hương Du đưa ra đề nghị thiếu tự tin, Khương Minh Châu rất giỏi nói chuyện mà.
“Em cho rằng đàn chị Khương đến thì có thể giải quyết được sự việc sao?” Liễu Tịnh Vân không có lòng tin đối với Khương Minh Châu. Cô biết tính tình của Khương Minh Châu, là người vừa mới tốt nghiệp không lâu không thể bị lung lay trước những biến cố lớn.
“Tìm đàn chị Du thì sao? Nhưng mà chúng ta không quen với đàn chị Du.” Hà Hương Du phiền não nói.
Nói về mối quan hệ lâm sàng giữa bọn họ và các đàn chị đàn em, ngoại trừ số ít như Khương Minh Châu, thì ngoài phương diện học tập rất ít khi qua lại trao đổi trong cuộc sống.
“Em uống rượu.” Hà Hương Du lại lần nữa che mùi rượu trong miệng, thực sự hối hận vì đã không nghe lời chị hai và tiểu học muội, lúc đầu còn uống nhiều hơn. Cô thật sự không muốn giáo sư biết, giáo sư đến có thể ngửi thấy mùi rượu của cô thì sẽ dạy dỗ cô trước, có thể ngoại trừ viết bảng kiểm điểm còn có hình phạt khác.
Tạ Uyển Doanh và Liễu Tịnh Vân nghe vậy, lo lắng cô sẽ bị phạt, cho nên tốt nhất là tìm một giáo sư dễ nói chuyện thấu tình đạt lý đến giải quyết.
“Em gọi cho đàn anh Tào thì như thế nào?” Tạ Uyển Doanh nghĩ tới nghĩ lui, dường như chỉ có đàn anh Tào điềm đạm mới có thể giúp được chuyện này.
Đàn anh Tào? Liễu Tịnh Vân và Hà Hương Du mắt sáng lên.
Đúng vậy. Đàn anh Tào có mặt mũi lớn ở trong trường và bệnh viện. Có đàn anh Tào làm chỗ dựa thêm can đảm, bọn họ có thể ra về mà không bị tổn hại gì.
Vừa khéo đàn anh Tào từng làm tài xế cho tiểu học muội, có thể thực sự mở miệng được chuyện này. Liễu Tịnh Vân và Hà Hương Du vội vàng bắt lấy tiểu học muội: “Có thể, nhanh gọi cho anh ấy đi.”
Bây giờ đã gần một giờ khuya. Tạ Uyển Doanh mang theo tâm trạng thấp thỏm gọi điện thoại làm phiền đàn anh có thể đã chìm vào giấc ngủ.
Reng... reng... reng.
Két, thế mà người đối diện chưa đầy ba giây đã nghe máy. Tim Tạ Uyển Doanh đập mạnh, như thể muốn nhảy ra khỏi lồng ngực trong giây lát.
“Doanh Doanh, khuya như vậy, có chuyện gì thế?” Tào Dũng hỏi.
“Đàn anh, anh vẫn chưa ngủ sao?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận