Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 838: Để lộ ra



Chương 838: Để lộ ra




Chương 838: Để lộ ra
Học đệ này là cố ý đi. Vẽ như thế này là chỉ muốn cho ai đó hiểu. Trong lòng tiền bối Khâu oán giận.
Nhận được ánh mắt bất mãn của đàn anh cùng trường, Tống Học Lâm trả lời một cách nhàn nhạt: Cậu ta vẽ không phải cho người khác xem mà là cho cô xem thì làm sao, cô là trợ giúp của cậu ta.
Khâu Thụy Vân tức giận: Cậu cái người này, học Tôn Ngọc Ba của khoa ngoại hai có phải không? Cánh chưa mọc cứng đã nghĩ làm thế nào để chiếm thực tập sinh cho riêng mình.
Tống Học Lâm suy nghĩ sâu xa, con ngươi nâu đảo qua: Ừm, nói có đạo lý. Trên lâm sàng không phải là cướp người để làm việc sao? Ai cũng muốn có một bạn học Tạ ba đầu sáu tay làm phụ tá. Giống như các bậc tiền bối cướp cậu ta đến làm việc.
Hai người lại nhìn điểm trung tâm tranh chấp là bạn học Tạ Uyển Doanh. Bạn học Tạ đầu gỗ đang hỏi đàn anh Đào về thuốc: "Nếu bệnh nhân hóa trị, điều trị ung thư tuyến tụy di căn bằng Gemcitabine-nab-paclitaxel vẫn rất hiệu quả.”
"Em nghe ai nói vậy?" Đào Trí Kiệt nghe cô nói như vậy, trong mắt hiện lên một tia kinh ngạc: "Nước ngoài đang làm nghiên cứu này, kết quả của giai đoạn ba đã có chưa?”
A, cô quên mất, điểm này đã bị bỏ sót. Thời đại này thuốc này đừng nói là được đưa vào trong nước, ngay cả thí nghiệm lâm sàng cũng chưa làm xong.
"Em nghe đàn anh Tào của em nói sao?" Đào Trí Kiệt cười một tiếng, hỏi cô. Trước khi kết quả khám phá lâm sàng được đưa ra, muốn biết những tiến bộ mới nhất trong các thí nghiệm thuốc chỉ có thể dựa vào người trong cuộc.
"Vâng..." Tạm thời Tạ Uyển Doanh chỉ có thể lấy đàn anh Tào làm lá chắn, trong lòng liên tục nói vài câu xin lỗi với đàn anh Tào.
"Cái này đi, cho dù có hiệu quả. Vấn đề là, cô ấy ở trong nước, muốn có được cơ hội thuốc thử nghiệm về cơ bản bằng không." Giọng điệu Đào Trí Kiệt có chút bất đắc dĩ cùng trầm thấp. Là một bác sĩ phẫu thuật, điều duy nhất có thể làm là loại bỏ khối u càng nhiều càng tốt cho bệnh nhân trong nước và thực hiện phẫu thuật thật tốt. Sự phát triển của dược phẩm trong nước vẫn còn là một chặng đường dài phía trước.
Vốn là Tạ Uyển Doanh nghĩ, nếu kết quả nội soi phát hiện ra không tốt lắm, có thể dùng thuốc hóa trị điều trị trước một chút, thu nhỏ khối u lại rồi cắt, thời gian sống của bệnh nhân tự nhiên sẽ cao hơn một chút. Bây giờ có vẻ như cơ hội như vậy đã không còn.
"Mọi người có bất kỳ vấn đề nào khác cần thảo luận không?" Đào Trí Kiệt hỏi mọi người.
Tạm thời không còn nữa. Nếu có thì cũng cần phải xem xét kết quả thăm dò sau khi phẫu thuật.
Đào Trí Kiệt đóng máy tính xách tay lại và nói với hai người mới: "Hai người có thể mạnh dạn thử nó, nhưng đừng quá nóng vội."
Đến giờ ăn trưa rồi. Tạ Uyển Doanh nhận được thông báo của đàn anh Hoàng nói cơm đã chuẩn bị xong liền chạy đến nhà đàn anh Tào ăn cơm.
Gan lợn xào tôm, cá rô hấp, đậu phộng hầm móng giò, rau lúa mạch xào tỏi, thêm nửa con vịt tương. Các món ăn thịnh soạn được lấp đầy với một bàn đang tỏa hương thơm. Tạ Uyển Doanh đi vào ngửi thấy quả thực muốn chảy nước miếng.
"Nào, ngồi xuống đi." Tào Dũng kéo ghế cho cô.
"Đàn anh, ăn xong em sẽ rửa chén cho anh." Trước tiên Tạ Uyển Doanh tuyên bố mình muốn làm người rửa chén.
Làm sao có thể để cho cô rửa bát. Tào Dũng chỉ học đệ đối diện không khách khí nói: "Đàn anh Hoàn của em rửa.”
Hoàng Chí Lỗi vẩy vẩy đũa với tiểu học muội: Để anh rửa, em đừng tranh với anh.
Trong khi ăn tối có một cuộc điện thoại gọi tới.
Tào Dũng nhận: "Ừ. Gemcitabine-nab-paclitaxel? Kết quả của giai đoạn ba đã được đưa ra rồi sao?" Ngay sau đó nghe được đối phương nói cái gì đó, chậm rãi xoay người nhìn về phía tiểu học muội.
Nhanh như vậy đã bị phát hiện, thiếu chút nữa Tạ Uyển Doanh bị nghẹn cơm.
"Không phải là cậu nói với em ấy sao?" Đào Trí Kiệt hỏi, về sau anh ta muốn tranh thủ thuốc mới nhất cho bệnh nhân, cho nên trước tiên phải hỏi xem có phải thật hay không liền gọi cho Tào Dũng.





Bạn cần đăng nhập để bình luận