Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2776: [2776 ] ai càng trọng yếu (length: 3830)

Quốc trắc tương đối đặc thù, là bệnh viện chuyên khoa tim mạch, cân nhắc đến việc tuần hoàn máu bên ngoài cơ thể không chỉ ứng dụng trong phẫu thuật, mà còn dùng để cấp cứu bệnh nhân nguy kịch, vì vậy sẽ bồi dưỡng bác sĩ chuyên khoa tim mạch đảm nhận. Quốc hiệp có tính toán tương tự quốc trắc.
"Giấy đồng thuận phẫu thuật đã có người thân ký tên chưa?" Thấy học sinh đã đến, Tào Chiêu hỏi vào chuyện chính.
Lời này cho thấy rõ thần tiên ca ca và Tào sư huynh vừa tranh cãi, thực chất là đang bàn bạc trước xem nên gọi điện thoại cho ai tới giúp, mà trước khi gọi điện thoại cần phải có sự đồng ý phẫu thuật của người nhà. Ca phẫu thuật khó thế này mà tìm người giúp, chắc chắn phải tìm đại lão, tìm đại lão về bệnh viện thì không thể để đại lão một chuyến tay không được.
"Người nhà đã đồng ý rồi, thưa thầy Tào." Tạ Uyển Oánh nghiêm túc trả lời.
"Để tôi gọi điện thoại." Nghe thấy tin này, Tào Dũng phản ứng cực nhanh, đi xa hai bước để gọi điện thoại.
Tào Chiêu hai tay đút trong túi áo blouse trắng, đứng tại chỗ chờ em trai gọi điện xong.
Không có bác sĩ gây mê giỏi ở đó, ca phẫu thuật này không cần nghĩ đến chuyện tiến hành, bởi vì làm thì e rằng bệnh nhân cũng không chịu nổi.
Tạ Uyển Oánh đứng bên cạnh, còn Liễu Tĩnh Vân đang duy trì liên lạc qua điện thoại với tiểu sư muội ở đầu dây bên kia, cả hai đều lo lắng chờ đợi tin tức.
"Ba à, là ca phẫu thuật Norwood, bệnh nhân là trẻ sơ sinh mới được hai ngày tuổi. Họ nói hiện tại không có ai đủ sức gánh vác việc gây mê cho ca phẫu thuật này, cần mời bác sĩ Diệp quay về bệnh viện hỗ trợ." Tào Dũng nói.
Nghe Tạ Uyển Oánh suy đoán, thì ra Tào sư huynh đang nói chuyện điện thoại với bố mình, nghe không ra ba của Tào sư huynh sẽ là người thế nào.
(Tào Dục Đông: Ta với ngươi đã gặp nhau từ lâu.) "Ta hiểu rồi. Các ngươi muốn tìm mẹ con về phòng phẫu thuật nhi giúp." Tào Dục Đông cầm micro nghe con trai nhỏ truyền đạt tin tức, ánh mắt nhìn về phía người vợ bác sĩ Diệp đang ngồi trên ghế sô pha.
Bác sĩ Diệp đang ăn hạt dưa, sau khi nhận được ánh mắt của lão công, hai mắt cười đến híp cả lại: "Tào Dũng gọi tới sao? Cần tôi giúp nó hả?"
Thái độ có chút đắc ý của người vợ này, đoán chừng là muốn "Báo thù" con trai nhỏ.
"Là ca phẫu thuật của Tào Chiêu." Tào Dục Đông báo cho vợ, không phải con trai út mà là con trai thứ hai nhờ giúp đỡ.
"Thì cũng vậy thôi. Dù sao cũng là Tào Dũng gọi tới." Bác sĩ Diệp bĩu môi.
Tào Dục Đông không tranh cãi với vợ, bảo con trai út: "Mẹ con sẽ về bệnh viện giúp. Các con đưa đứa bé vào phòng phẫu thuật. Bà ấy tự lái xe, đi qua đó thì mất ít thời gian."
Nghe lão công quyết định thay mình, bác sĩ Diệp không phản đối. Bà cũng là bác sĩ, chỉ cần người bệnh cần thì lúc nào, ở đâu cũng phải xuất phát.
"Ca phẫu thuật gì?" Bác sĩ Diệp hỏi.
"Phẫu thuật Norwood." Tào Dục Đông cúp điện thoại, nghiêm túc trao đổi bệnh án với vợ.
"Tào Chiêu từng làm ca phẫu thuật này rồi sao?" Bác sĩ Diệp nhớ lại kinh nghiệm của con trai.
"Chắc là đã thấy khi nó đi học bổ túc ở nước ngoài."
"Tôi nhớ những bác sĩ làm được ca phẫu thuật này ở trong và ngoài nước không nhiều lắm."
Nói chính xác hơn thì không phải không nhiều mà là cực kỳ ít.
Bác sĩ Diệp chớp mắt, dường như nhớ ra chuyện này, nói với lão công: "Anh có muốn đi cùng không? Anh chắc Tào Chiêu một mình làm được sao?"
Các con trai không còn là bác sĩ trẻ, đã sớm có thể độc lập đảm đương một phía, Tào Dục Đông nói: "Nếu cần thì bọn chúng sẽ gọi cho ta. Bây giờ bọn chúng tìm người là tìm cô chứ không phải ta. Điều đó cho thấy ca phẫu thuật gặp khó khăn ở chỗ gây mê."
Nghe thấy lời này của lão công, bác sĩ Diệp vui vẻ, chỉ vào lão công nói: "Xem đi, cuối cùng ai mới là người quan trọng? Chính là tôi, người gây mê quan trọng nhất."
(hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận