Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1407: Người nhà suy sụp



Chương 1407: Người nhà suy sụp




Chương 1407: Người nhà suy sụp
Hai người Tạ Uyển Doanh đi vào khu vực phòng bệnh, nghe thấy âm thanh cảnh báo của máy giám sát nhịp tim ở hành lang phía trước, không nghĩ nhiều, liền chạy đến chỗ phát ra âm thanh cảnh báo.
Đến phòng bệnh. Đầu tiên là đụng phải người nhà bệnh nhân khác trong phòng bệnh hai người đang chuyển đồ vật dụng ra ngoài, nhờ y tá giúp tạm thời chuyển bệnh nhân sang giường phụ, nếu không sợ là cả đêm không thể ngủ được. Không biết bệnh nhân giường bên cạnh phải cấp cứu đến bao giờ, hơn nữa nếu như không cứu được, cũng sẽ gây đả kích lớn với bệnh nhân khác.
Tất cả những người còn lại trong phòng bệnh đều là bác sĩ và y tá tham gia cấp cứu, có bác sĩ trực ban, bác sĩ điều trị của bệnh nhân, cùng các nghiên cứu sinh, thực tập sinh…Cũng khoảng mười mấy người chen chúc trong không gian phòng bệnh chật chội, khiến không khí trong phòng trở nên vô cùng ngột ngạt, sư lo lắng bao trùm xung quanh.
Lúc hai người Tạ Uyển Doanh vừa đi vào phòng bệnh, tiếng khóc mơ hồ từ đầu kia hành lang truyền đến vào tai bọn họ.
“Hu hu hu, hu hu hu…”
Là tiếng khóc của mẹ Trần Thành Nhiên,
“Được rồi, được rồi, đừng khóc nữa.”
Ba của Trần Thành Nhiên đang an ủi vợ, giọng nói lộ rõ sự mệt mỏi. Một người đàn ông nhìn thấy con trai mình sắp chết mà lại không làm gì được, vợ thì đang khóc, trong lòng sớm đã muốn sụp đổ, cả cơ thể tâm hồn cũng bị bệnh như con trai rồi, cả người không còn sức lực để nói chuyện.
“Ông nói con trai sắp chết rồi phải làm sao. Bác sĩ bảo chuẩn bị tâm lý…vừa mới chuyển viện qua…” Mẹ Trần Thành Nhiên nói đứt quãng, vừa khóc vừa hỏi chồng, trong lời nói là sự tuyệt vọng qua từng ngày.
Vợ chồng bọn họ vốn cho rằng chuyển viện sẽ mang đến hi vọng sống cho con trai, không ngờ vừa chuyển đến tình trạng lập tức chuyển biến xấu, bác sĩ nói không kịp cứu chữa.
Vấn đề này ba Trần Thành Nhiên không cách nào trả lời vợ mình được. Bác sĩ còn không có cách, ông ấy có thể có cách gì chứ?
“Đúng rồi, không phải cậu bạn học đó là bác sĩ sao?” Mẹ Trần Thành Nhiên ngẩng đầu lên, hỏi chồng, “Hôm nay lúc nhập viện cậu bạn đó có nói sẽ ở bên cạnh con trai chữa khỏi bệnh cho nó, nói Thành Nhiên có hi vọng chữa khỏi bệnh. Cậu bạn học nói những lời này đâu rồi?”
“Bà nói là bác sĩ Phan sao. Cậu ấy đúng là bạn học của Thành Nhiên, nhưng cậu ấy chỉ là sinh viên y khoa.” Ba Trần Thành Nhiên nhắc nhở vợ mình tỉnh táo lại, đừng xem những lời an ủi của sinh viên y khoa người ta là thật.
Giáo sư đã nói không cứu được, sinh viên thì sao có thể cứu được bệnh nhân.
“Thành Nhiên tin tưởng cậu ấy, Thành Nhiên nói rồi, nói cậu bạn học này rất giỏi, năm đó thi đứng nhất trong lớp chúng nó, sẽ không nói những câu lừa người khác đâu, cậu ấy không phải là kiểu người thích lừa người khác.” Mẹ Trần Thành Nhiên rất tin tưởng mỗi câu nói trước đó của con trai.
Nghe thấy mẹ của bạn học nói vậy, cơ thể Phan Thế Hoa đứng ở cửa phòng bệnh dường như phát run: bạn học tin tưởng cậu ấy, nhưng cậu ấy có thể làm gì đây?”
Nhìn thấy bạn hoc Phan áp lực khá lớn, Tạ Uyển Doanh đi qua bên cạnh cậu ấy trước tiên vào phòng bệnh hỏi thăm tình hình bệnh nhân. Xuyên qua giữa đám đông tìm thấy bác sĩ Giang, liền gọi: “Giáo sư Giang.”
Đứng cuối giường bệnh nhân, bác sĩ Giang cùng với các bác sĩ khác đang quan tâm tới chuyển biến bệnh tình của bệnh nhân không để ý bọn họ đi vào, nghe thấy tiếng gọi thì quay lại, nhìn thấy cô ngạc nhiên: “Sao em lại đến đây?”
“Bệnh nhân là bạn của bạn học em ạ.” Giải thích ngắn gọn của Tạ Uyển Doanh rất đúng trọng tâm.
Sau đó bác sĩ Giang nhìn thấy Phan Thế Hoa đứng ở cửa. Sắc mặt trắng như tuyết đó của đối phương khiến bác sĩ Giang thở dài: sớm biết như vậy thì không nên gọi tới.
Có một số bác sĩ tấm lòng quá lương thiện, là bác sĩ làm giáo sư hướng dẫn cũng sợ, sợ sinh viên bị choáng ngợp, quá đau lòng, không thể làm bác sĩ được.





Bạn cần đăng nhập để bình luận