Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 54 - Ngành Y không phân biệt gia cảnh (3)



Chương 54 - Ngành Y không phân biệt gia cảnh (3)




“Ông tôi là bác sĩ.” Có một nam sinh hơi mập lùn chỉ hướng về mình và giới thiệu: “Tên tôi là Triệu Điềm Vĩ.” Giới thiệu xong, tay của cậu lại giới thiệu qua mấy người nam sinh khác: “Bọn họ là Phùng Nhất Thông, Lý Khải An, Trương Đức Thắng. Bốn người chúng tôi ở chung một ký túc xá.”
Trong đó, Phùng Nhất Thông cao cao gầy gò như cây gậy trúc, vừa là cầu thủ bóng rổ vừa là cầu thủ bóng đá. Lý Khải An cùng Trương Đức Thắng đều mang theo kính mắt, dáng người nhã nhặn. Người nói nhiều nhất là Triệu Điềm Vĩ, người đã chủ động lên tiếng.
"Cả bốn chúng tôi đều đến từ khoa nội. Không biết tại sao mấy người khoa ngoại không đến và nói chuyện với cậu, không phải sau này các cậu cũng sẽ ở cùng khoa sao? "Triệu Điềm Vĩ khi nói lời này mang theo xem thường, khinh bỉ đám nam sinh ngoại khoa kia thế nhưng so với nội khoa bọn họ còn nhát gan hơn, còn muốn cầm dao mổ.
Cả lớp đều cười phá lên khi nghe chuyện cười của Triệu Điềm Vĩ
Phẫu thuật ai mà không muốn học, vấn đề là, nếu bạn không phải là người giỏi nhất, thì bạn không thể được trường chọn để học giải phẫu. Bây giờ có cơ hội để trêu chọc các bạn trong lớp phẫu thuật, tất cả đều xúm lại.
Cùng học ngoại khoa, chín bạn học kia như thế nào, Tạ Uyển Doanh cũng có một chút tò mò.
Chỉ là sau khi một trận cười sảng khoái như vậy, chín nam sinh ngoại khoa chỉ ẩn nấp trong đám đông và không lộ mặt?
‘‘Bọn họ sao vậy?’’ Triệu Điềm Vĩ: “Sau này, cậu có thể chơi với khoa nội của chúng tôi.”
"Phẫu thuật cũng phải học nội khoa, nội khoa cũng cần phải học ngoại khoa. Trong thực tế, y học phân khoa chứ cũng không phân biệt. Tất cả kiến thức y khoa tốt nhất là đều phải học, càng học càng tốt.” Tạ Uyển Doanh nói.
Không thể nghi ngờ, lời nói này của cô lập tức khiến cho một đám nam sinh thảo luận sôi nổi.
"Nghe này, giọng điệu chuyên nghiệp của cô ấy, sao so với Nhậm giáo chủ lại càng giống giáo viên của chúng ta hơn."
‘‘Nhậm Giáo chủ nói sai rồi, người ta căn bản không phải “công chúa nhỏ” có được hay không. Người ta là nữ hoàng y khoa.’’
Một số chàng trai thậm chí còn đẩy Triệu Điềm Vĩ, cậu đang nói đùa với ai vậy?
Tạ Uyển Doanh thừa nhận cô không giỏi nói đùa.
May mắn thay, học bá mà, tất cả các bạn học nam, những người hiểu biết và lý lẽ, như Nhậm Sùng Đạt nói, không bao giờ nghĩ đến việc làm cô ấy xấu hổ.
Triệu Diềm Vĩ sờ sờ mũi, mang theo chút áy náy chủ động giải thích với cô: "Cậu biết vì sao giảng viên của chúng ta được gọi là Nhậm giáo chủ không? ”
Xem ra Triệu Điềm Vĩ biết bí mật trong trường này?
"Ông nội của cậu ấy đến từ khoa phẫu thuật gan mật của bệnh viện trực thuộc trường chúng ta." Phùng Nhất Thông nói ra bí mật liên quan đến người này.
Bí mật bị vạch trần, Triệu Điềm Vĩ dứt khoát nói thật: "Nhậm Sùng Đạt là một trong số ít người trong trường chúng ta có thể ở lại phòng nghiên cứu khoa giải phẫu, hiện tại chìa khóa bên phòng giải phẫu do thầy ấy nắm giữ, hiểu rõ vì sao trường học lại để cho thầy ấy làm giảng viên của chúng ta đi.”
Giải phẫu học là ưu tiên hàng đầu trong tất cả các ngành cơ bản của y học. Vừa nghe tin tức này, Tạ Uyển Doanh nhịn không được hai mắt sáng lên.
"Nói thật với các cậu, lớp trưởng Lâm Thời của chúng ta hiện tại là sinh viên ngoại khoa, lúc nãy mang theo tám bạn học ngoại khoa còn lại của cậu phụng mệnh Nhậm Sùng Đạt đi giúp tôi lấy đồng phục huấn luyện quân sự, cho nên không có mặt." Triệu Điềm Vĩ nói.
Ai mới là người giảo hoạt? Tạ Uyển Doanh muốn biết ngay lập tức nên nheo mắt lại nhắm vào trước các nam sinh.
"Không, không, không." Triệu Điềm Vĩ và vài người trong số họ đã nhận được ánh mắt của cô bèn xua tay hết lần này đến lần khác: "Chúng tôi thật sự muốn có một mối quan hệ tốt với cậu. Ngẫm lại, Nhậm Sùng Đạt đã đánh giá cao cậu. Ngay khi bắt đầu học, hãy giúp thầy ấy cầm cờ hiệu. Cậu đi và yêu cầu thầy ấy rằng cậu muốn mượn chìa khóa phòng giải phẫu để thăm quan, thầy ấy có thể sẽ đưa nó cho cậu.”



Bạn cần đăng nhập để bình luận