Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2000: [2000 ] nàng thích liền hảo (length: 3814)

Hồ bác sĩ không ngờ lại đột nhiên gặp lại người này ở đây, nhất thời không biết nên đáp lời ra sao, vẻ mặt cứng đờ.
Tin tức lan truyền thật nhanh. Việc Hồ bác sĩ bị đình chỉ công tác không phải chuyện nhỏ, rất nhanh đã lan khắp toàn bệnh viện. Thường Gia Vĩ nhớ rõ buổi trưa hôm đó mình nhận được điện thoại báo tin của quan bác sĩ, không tránh khỏi kinh ngạc giống như mọi người.
Đến lúc này mới biết, thì ra vị Hồ bác sĩ này là một người hay xấu hổ, không muốn khóc lóc kể khổ với đồng nghiệp, cho nên mới lựa chọn mạnh miệng trước mặt hắn, không chịu giải thích rõ ràng, thà để người ta hiểu lầm.
"Nói rõ ràng có khó khăn vậy sao?" Thường Gia Vĩ vừa nói vừa trách móc vị tiền bối này, "Bác sĩ bị bệnh cũng là bệnh nhân, cứ che che giấu giấu làm gì. Ngươi là bác sĩ hiểu rõ nhất, chẳng phải nên ghét nhất việc bệnh nhân nói dối về bệnh tình của mình sao?"
Hồ bác sĩ im lặng, sớm biết sau khi người khác biết được chân tướng thì khó tránh khỏi bị người ta nói.
Thẩm Hi Phỉ ngồi bên cạnh Hồ bác sĩ, không dám thở mạnh, cẩn thận ngước mắt quan sát tâm trạng của Thường Gia Vĩ. Nếu như nàng muốn đi Bắc Đô, càng không dám đắc tội Thường Gia Vĩ.
Sợ hai vị lão sư cãi nhau, Tạ Uyển Oánh đẩy cửa phòng làm việc đi ra gọi một tiếng: "Thường lão sư."
Nghe thấy tiếng nàng, Thường Gia Vĩ lập tức quay đầu lại, mặt mày tươi rói nhìn nàng: "Oánh Oánh, em muốn ăn gì, anh lập tức gọi điện thoại bảo người mang đến."
"Hồ lão sư và mọi người cũng chưa kịp ăn tối." Tạ Uyển Oánh nói với tiền bối.
Hồ bác sĩ tạm thời ở lại bệnh viện là để chờ người nhà lái xe tới đón về nhà. Muộn quá rồi, mắt bà không tốt, một mình khó mà bắt xe về được.
Thẩm Hi Phỉ ở lại chỗ này trông nom Hồ lão sư cho đến khi bà ấy về ký túc xá trường học.
Nghe Tạ Uyển Oánh nói vậy, Hồ bác sĩ đáp: "Ta không cần ăn ở đây đâu. Người nhà ta đang lái xe đến."
Thẩm Hi Phỉ lo lắng bất an, trong lòng lưỡng lự không biết nên từ chối hay nên chấp nhận đề nghị của bạn học, có cơ hội được cùng tiền bối ăn khuya cũng là điều tốt."Được thôi, cùng nhau ăn." Thường Gia Vĩ sảng khoái đáp lời, chỉ cần bạn học Tạ thích, chuyện gì cũng được.
Ai nha, La Cảnh Minh nghe thấy động tĩnh của bọn họ liền hé cửa thò đầu ra, nói: "Mọi người muốn cùng nhau ăn khuya à?"
Đây là từ đâu lại lòi ra một Trình Giảo Kim vậy. Thường Gia Vĩ nhíu mày.
"Sư huynh, Niếp lão sư đi chưa ạ?" Tạ Uyển Oánh hỏi, việc ăn khuya lại có thêm sư huynh khoa nhi cùng lão sư.
"Niếp lão sư gọi mì canh rồi. Gọi rất nhiều phần, sẽ mang đến nhanh thôi." La Cảnh Minh nói với nàng, Niếp Gia Mẫn đã sớm thu xếp xong công việc bữa khuya.
Đại lão ở nước ngoài sau khi đến môi trường khác trong nước thì thích ứng nhanh chóng, hiểu được dùng bữa ăn khuya để lôi kéo mọi người. Trong lòng Thường Gia Vĩ thầm hừ một tiếng. Thẩm Hi Phỉ căng thẳng liếc bên này một chút, lại liếc bên kia, rốt cuộc chờ lát nữa sẽ ăn khuya cùng ai.
Đã là đại lão khoa nhi muốn mời tất cả mọi người ăn khuya, mà bản thân mình lại muốn cùng bạn học Tạ ăn, Thường Gia Vĩ quyết định nhanh chóng gọi điện thoại cho bạn học cũ Phó Hân Hằng: "Cậu xuống khoa nhi ăn cùng đi. Niếp giáo sư nói mời chúng ta ăn."
Danh tiếng của Niếp Gia Mẫn rất lớn, nhà ai mà chẳng có con nhỏ cần đến đại lão khám bệnh. Phó Hân Hằng không cần nghĩ nhiều, nhất định phải nể mặt Niếp Gia Mẫn, liền đi xuống ngay.
Sau khi chồng Hồ bác sĩ đến, mọi người cùng nhau được gọi vào phòng làm việc của thầy thuốc để ăn uống.
Mọi người đều nghĩ sẽ được đại lão khoa nhi mời ăn món ngon gì đó. Lúc mở túi nilon ra nhìn thấy đồ ăn bên trong, Tạ Uyển Oánh ngớ người: Ủa, đây chẳng phải là món mì hoành thánh mà bạn thân cô vẫn hay giúp mọi người gọi sao?
(hết chương)
Bạn cần đăng nhập để bình luận