Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 3809: [3809 ] khách không mời mà đến (length: 4014)

Ngồi ở ghế phụ lái, Tạ Uyển Oánh nhìn xuyên qua kính xe phía trước có thể thấy phía sau ghế xe, thầy Tào đang ngồi được xem như một đống thức ăn, nhớ lại lời mọi người trong viện nghiên cứu đã nói, thầy Tào quả thực rất biết nấu ăn.
Đối với việc này, Tào Dục Đông lại khen người khác: "Món xào của Trương chủ nhiệm ngon thật, giống như đầu bếp ở khách sạn năm sao vậy."
Tào Dũng nghe xong lời của ba mình mà không biết nói sao.
Ba hắn thường quá mức khiêm tốn, điều đó thường xuyên làm cho cả nhà họ cảm thấy im lặng.
Khen Trương Hoa Diệu nấu ăn ngon thì được gì? Chẳng lẽ Trương Hoa Diệu lại có ý đồ quỷ quái gì mà lại rủ bọn họ đi ăn cơm?
Tạ Uyển Oánh liếc mắt nhìn biểu cảm lộ ra trên mặt nghiêng của sư huynh Tào, hình như sư huynh đang ngầm chê bai thầy Tào thì phải?
"Đến nơi rồi, chúng ta sẽ giúp người ta rửa rau trước." Tào Dục Đông đã sắp xếp xong kế hoạch lao động khi đến nhà người ta.
"Không cần đâu ba." Tào Dũng phản đối.
Bởi vì không cần kế hoạch của họ, mà vị lão quái này sẽ cho họ đến nhà ngồi không mới lạ.
"Chủ nhiệm Trương là người không xấu." Tào Dục Đông nói với con trai, nhắc nhở con trai đến nhà người ta làm khách thì nên bớt chút thái độ đối đầu.
Nhắc đến sự chán ghét đối với Trương đại lão ở trong quốc hiệp, Tào Dũng cũng không phải đứng nhất. Việc cậu có ý kiến với Trương Hoa Diệu cũng không sâu sắc bằng những người khác.
Điểm này Tạ Uyển Oánh biết, nàng quay đầu nói với thầy Tào, có lẽ là sư huynh không quen thuộc với chuyện này: "Sư huynh anh ấy không phải có thái độ gì đặc biệt với chủ nhiệm Trương đâu."
Đứa nhỏ này lúc nào cũng bênh vực con trai hắn. Tào Dục Đông suýt chút nữa bật cười, vội vàng làm bộ mặt nghiêm trang.
Xe chạy qua đường phố sầm uất ở khu trung tâm thành phố, nơi tập trung rất nhiều nhà hàng lớn nổi tiếng.
Bởi vì sắp đến nhà người ta, Tào Dục Đông kiểm tra lại quà trong túi đã mang đầy đủ chưa, kêu con trai dừng xe lại nói: "Vừa rồi vội vàng đi chợ mua đồ ăn, quên mua hoa rồi. Phải mua hoa qua đã."
Tặng hoa khi đến thăm người bệnh, dường như là một thói quen, một phong tục tập quán đã lưu truyền rất lâu, cuối cùng thì có ý nghĩa y học hay không? Là có. Có nhà tâm lý học từng làm nghiên cứu, việc tặng hoa có thể làm người ta nở nụ cười Duchenne.
Nụ cười Duchenne là nụ cười phát ra từ nội tâm. Có những tiểu thuyết miêu tả khi người ta mỉm cười thì ánh mắt mang ý cười, đó không phải là văn chương khoa trương mà là sự thật. Khi người ta thật lòng mỉm cười thì không chỉ có miệng cười, mà kết quả nghiên cứu của nụ cười Duchenne đã cho thấy rằng, nụ cười thật sự sẽ làm cơ vòng quanh mắt co lại.
Người thật lòng cười tức là tâm trạng vui vẻ, là một biểu hiện của việc đạt được cảm giác hạnh phúc. Vì thế mà việc tặng hoa cho bệnh nhân đại biểu cho sự chúc phúc, là chuyện hoàn toàn chính xác. Những người như ông lớn Tào Dục Đông, dù bạn nói ông ta rất lịch thiệp hay đặc biệt hiểu biết về y học, thì việc ông ta nhất quyết phải mang hoa tươi cho bệnh nhân khi đến thăm là chuyện đương nhiên.
Tào Dũng không phản đối, liền đỗ xe sát bên một cửa hàng hoa ven đường.
Ba người cùng xuống xe để mua hoa cho thầy Lỗ.
Vừa bước vào cửa hàng hoa, thì đột nhiên gặp một người quen.
"Thầy Tào!"
Ai đang gọi vậy?
Ba người cùng quay đầu lại.
Phía trước có một người đàn ông đang chạy đến, tuổi tác có vẻ không nhỏ, khoảng năm sáu chục tuổi. Tuổi xấp xỉ thầy Tào Dục Đông. Gọi thầy Tào Dục Đông như vậy chắc chắn không phải là người hậu bối gọi tiền bối mà là cách gọi tôn trọng của người cùng ngành.
Tào Dũng đưa mắt nhìn ba mình hỏi: Người này là ai?
Trong mắt Tào Dục Đông lộ vẻ mờ mịt.
Dù sao thì ông cũng là một ông lớn trong giới, mỗi ngày không thiếu người đến nịnh hót mà ông không biết. Thật sự có phải là người không quen biết hay không, Tào Dục Đông cũng không chắc. Vì trong ngành có quá nhiều người, có thể đã gặp ở đâu đó, ông cũng không có cách nào mà nhớ hết tên và mặt của những người cùng ngành…
Bạn cần đăng nhập để bình luận