Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 62 - Sơ cứu chấn thương (2)



Chương 62 - Sơ cứu chấn thương (2)




“Xin chào bà chủ.” Bác sĩ Trương nói: “Thuốc mà lần trước tôi nói tới ý còn hàng không?”
“Có có có, mười hộp amoxicillin nhập khẩu, tôi đều để lại cho bác sĩ Trương rồi đây.”
Thời đại này, có sự khác biệt lớn giữa thuốc sản xuất trong nước và thuốc nhập khẩu. Có rất nhiều loại thuốc kháng sinh trong nước kém hiệu quả hơn so với thuốc kháng sinh của nước ngoài. Vì thế, nếu những người hiểu biết trong bệnh viện có nhu cầu, sẽ cố gắng tìm cách mua hàng nhập khẩu. Bởi vì ngay cả bệnh viện cũng không thể nào có được.
Cho dù bạn có tiền đi chăng nữa không phải lúc nào bạn cũng có thể mua được thuốc tốt.
Mười hộp amoxicillin được bà chủ đặt trên bàn, cô cũng không biết bác sĩ Trương mua nhiều thuốc như vậy để làm gì.
“Bác sĩ Trương, bạn của tôi có một cuộc phẫu thuật, anh ấy nói muốn nhờ bác sĩ gây mê cho anh ấy.” Trong khi đưa thuốc, bà chủ nhỏ giọng nói chuyện với bác sĩ Trương.
Đứng ở quầy, bác sĩ Trương đếm số hộp thuốc, như thể không nghe thấy bà chủ nói gì cả, khi quay đầu lại bác sĩ Trương thấy có hai người khác vào đã mua gì đó, chỉnh lại kính trên sống mũi: “Hai cháu là sinh viên năm nhất à?”
“Khóa chín sáu.” Không cần suy nghĩ nhiều mà trả lời ngay, Tạ Uyển Doanh và Nhạc Văn Đồng đồng thanh trả lời. Bởi vì họ rõ ràng đây là tiền bối đến từ khoa y học lâm sàng, đương nhiên là không cần trả lời rõ ràng.
“Khóa chín sáu, không phải là học sinh mới nhập học sao?”Bác sĩ Trương nhớ ra, ngạc nhiên, sau đó ông ta liếc nhìn hai người họ bằng ánh mắt khinh thường: “Hai đứa nghĩ rằng ai mới bước vào đây cũng có thể được làm bác sĩ và được phép bước lên bàn mổ?”
“Làm thế nào để có thể học cách để thắt nút chỉ khâu phẫu thuật, tôi mỗi ngày đều quan sát phóng phẫu thuật, có rất ít sinh viên có được cơ hội được tham gia vào việc phẫu thuật.” Bác sĩ Trương lớn giọng nói.
“Thật sao?” Bà chủ hỏi.
“Thật tuyệt khi thực tập sinh có thể đứng bên cạnh bác sĩ mổ chính và giúp bác sĩ lấy các dụng cụ banh vết mổ. Muốn cầm được con dao mổ? Muốn học cách thắt nút chỉ khâu phẫu thuật, chờ đến khi trở thành nghiên cứu sinh rồi nói tiếp.”
Bác sĩ Trương nói: "Cho dù là thường ngày tôi được phép thay đổi thuốc khác để điều trị vết thương, nếu như tôi không phải là bác sĩ thì sẽ tôi sẽ không có cơ hội được phép đổi thuốc này.”
“Tôi hiểu, vì sao chỗ này lại được gọi là Hiệp hội Y khoa Quốc Gia.” Bà chủ đã nói một câu phản ánh sự thật là: “Các yêu cầu đặc biệt nghiêm khắc.”
Chưa kể đến còn các bệnh viện hạng ba và các trường y hạng ba khác, người ta có thể sử dụng bệnh nhân giống như một con chuột bạch để dạy những thực tập sinh thiếu kinh nghiệm và chưa có đủ năng lực, ngay cả Hiệp hội Y khoa Quốc gia cũng không thể nào tránh được.
Những lời bà chủ nói đều là những lời nịnh bợ. Tạ Uyển Doanh biết rằng, ngay cả khi đó là Hiệp hội Y khoa Quốc gia, cũng sẽ có cơ hội để cho các sinh viên có năng lực nắm bắt được cơ hội được thực hành trong thực tế sẽ tốt hơn. Bởi vì sinh viên y khoa nếu không được thực hành trong môi trường thực tế vậy thì càng không thể rèn luyện được lòng can đảm được. Ngược lại, bác sĩ Trương dường như có nhiều ý kiến ​​về các sinh viên học phẫu thuật.
Nhìn thấy hai tân sinh viên mới này không nói một lời nịnh hót ông ta, bàn tay của bác sĩ Trương vỗ nhẹ vào hộp thuốc, không được vui lắm, nói: “Giới trẻ ngày nay càng ngày càng kiêu ngạo, coi trời bằng vung, kết quả tiêu chuẩn bản thân thì cao mà năng lực thực tế thì lại thấp.”
“Vâng, vâng.” Bà chủ lên tiếng trả lời và nhỏ giọng hỏi ông: “Bác sĩ Trương, điều tôi vừa hỏi lúc nãy…”
"Bà nói gì cơ?”
Tạ Uyển Doanh đã đi rồi nên cô không biết tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì. Chỉ có một con đường duy nhất để quay lại ký túc xá, cô cùng lớp trưởng đi bộ tới cổng phụ ở sau bệnh viện.
Chiếc cổng sắt được mở ra, một chiếc xe ba bánh xông qua đây, hét lên: “Tránh ra, tránh ra!”



Bạn cần đăng nhập để bình luận