Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1722: Có người nhìn lén



Chương 1722: Có người nhìn lén




Chương 1722: Có người nhìn lén
Bởi vì con dao chính để giữ đầu thai nhi không thể đẩy được, nếu đẩy đầu thai nhi ngược lại sẽ làm nó đi xuống, chỉ có thể nhờ đến phụ tá để đè xuống đáy tử cung.
Bác sĩ Bành la lên tiếp tục lo lắng bạn học Tạ một mình có chịu nổi không hơn nữa còn phải dùng sức thật mạnh để đẩy. Nếu không phải sợ mình làm trở ngại thì cô đã sớm tới giúp đỡ. Chủ yếu là do cô ấy đẩy một lúc lâu rồi mà không có hiệu quả, nhất định là cô ấy đã sử dụng lực sai hướng.
Chủ nhiệm Du cũng nhìn bạn học Tạ: có thể đẩy mạnh nữa không?
Cô có thể. Trong lúc này, Cảnh Vĩnh Triết rõ ràng cảm thấy không còn nghi ngờ gì nữa.Bằng với sức lực lan tỏa tới bàn tay của cậu ta, cậu có thể cảm nhận được bạn học Tạ có sức lực dư thừa. Hơn nữa, trong lớp có người nào mà không biết bạn học Tạ luyện tâp xà đơn lực ở cánh tay còn mạnh hơn nhiều chàng trai.
Đẩy là dựa vào lực ở cánh tay. Đừng nghĩ rằng các ngón tay của bạn học Tạ có vẻ mảnh mai, trên thực tế bắp tay của bạn học Tạ rất phát triển.
Đôi mắt lấp ló ngoài ô cửa kính của phòng phẫu thuật dường như đang mở to mắt, cố gắng ghi lại chính xác từng động tác bên trong như một chiếc camera.
Không giống như mọi người tưởng tượng, không có ai nhìn thấy Tạ Uyển Doanh phải cắn răng cau mày đổ mồ hôi mà ngược lại biểu hiện còn tràn đầy năng lượng. Chỉ thấy hai mắt cô tiếp tục nhìn về hướng ngoéo tay của bạn học Cảnh, lòng bàn tay chậm rãi điều chỉnh lực hướng sang một bên, không có tăng thêm lực. Cô vừa điều chỉnh xong động tác này, đầu của thai nhi đã được đưa ra khỏi bụng mẹ.
Hô hô!
Bác sĩ Bành ở gần cô nhất có cảm giác con mắt của cô ấy muốn choáng luôn rồi.
Trong mắt chủ nhiệm Du xẹt qua một tia sáng, sau đó dùng ngón tay lau sạch chất lỏng trong miệng và mũi thai nhi, hô: “Tiếp tục!”
Cặp mắt ở bên ngoài ô cửa kính trong phòng mổ gần như dán chặt vào mặt kính, nhìn không chớp mắt: hình ảnh phẫu thuật trước mắt này đúng là hiếm thấy.
Chủ nhiệm Du hai tay giữ chặt hai bên đầu thai nhi rồi nghiêng cổ em bé sang một bên. Tiếp tục đẩy, một bên vai của em bé theo vết rạch mổ quay sang phía đối diện rồi kéo toàn bộ bên vai còn lại của thai nhi. Chủ nhiệm Du lại kéo ra bên ngoài, toàn thân thai nhi cuối cùng cũng rời khỏi cơ thể của người mẹ. Cuống rốn đã được cắt.
Bé con hoạt bát đã tự thở được oa oa khóc.
Thời điểm nghe thấy tiếng em bé nỉ non khóc, bác sĩ Bành thở dài một hơi, cả người toát mồ hôi. Quay đầu lại nhìn đồng hồ, đối chiếu với bác sĩ gây tê kiểm tra thời gian không có sai lệch gì: May quá, toàn bộ quá trình đẻ con chỉ có bảy tám phút, vẫn còn kịp.
Thuận lợi như vậy hoàn toàn trái ngược với khó khăn ban đầu, thật khiến người ta kinh ngạc.
Đều là công lao của bạn học Tạ. Bác sĩ Bành quay đầu về phía đối diện hướng bạn học Tạ mỉm cười. Một con người kỳ diệu, dường như đêm nay cô đã nhìn thấy.
Lấy cuống rốn ra, kiểm tra tử cung không có gì bất thường, bác sĩ khâu tử cung và thành bụng thành bảy lớp.
Vừa nghe thấy tiếng khóc của đứa bé, bác sĩ Trịnh vội vàng chạy tới xem xét tình hình ca phẫu thuật. Chạy ra ngoài phòng mổ thì phát hiện có người đang đứng, kinh ngac nói: “Chủ nhiệm Thôi sao ngài lại ở đây? Chủ nhiệm Du chúng tôi có gọi ngài tới sao?”
Phó chủ nhiệm khoa tổng hợp chạy đến phòng mổ khoa sản, chẳng lẽ đứa trẻ sơ sinh mắc bệnh gì đó nên bác sĩ phẫu thuật gọi bác sĩ khác đến hội chẩn. Giống như hầu hết ba bộ phận khác, Bắc Đô 3 không có khoa nhi riêng biệt. Đứa trẻ có chuyện gì trước tiên chỉ có thể tìm bác sĩ khoa tổng hợp tới xem một chút.
Thôi Thiệu Phong đang chống cằm chăm chú bỗng nghe thấy giọng nói, đành phải quay đầu lại. Đối mặt với bác sĩ Trịnh, ông khẽ gật đầu, nhìn vẻ mặt căng thẳng của đối phương đành phải phủ nhận giải thích: “Không phải.”
Không phải đứa trẻ gặp chuyên phải tới hội chẩn, vậy người này tới làm gì. Bác sĩ Trịnh không hiểu quay đầu lại: Phó chủ nhiệm, trưởng khoa, không có việc gì nên đi dạo tới đây sao?





Bạn cần đăng nhập để bình luận