Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 556 - Làm một bác sĩ tốt



Chương 556 - Làm một bác sĩ tốt




Cậu ấy muốn làm một bác sĩ tốt.
Dùng hành động thực tế để nói với dì Vương, cậu ấy sẽ là một bác sĩ tốt.
“Cậu ấy điên rồi sao?” Lâm Hạo hỏi Nhạc Văn Đồng ở bên cạnh, nhìn biểu cảm trên mặt Lý Khải An và hành động kìm nén phát điên đều thể hiện rõ ra rằng bạn học của bọn họ hình như là điên rồi.
Nhạc Văn Đồng không nhìn được nữa, nhíu mày quay người đi.
Trong hành lang lại có người đến. Đây là nghe có người báo cáo bệnh nhân cấp cứu đã tử vong, Hoàng Chí Lỗi với tư cách là người của khoa nội trú đang vội vàng chạy đến khoa ngoại tổng hợp 2.
Hoàng Chí Lỗi chạy đến nơi, khiến ánh mắt của 2 người Lâm Hạo và Nhạc Văn Đồng sáng lên. Ai mà không biết đàn anh Hoàng là đệ tử hàng đầu của đàn anh Tà khoa ngoại thần kinh.
“Đàn anh Hoàng.” Lâm Hạo và Nhạc Văn Đồng hai người đồng thanh gọi.
Hoàng Chí Lỗi nâng mắt kính, nghĩ ngợi: hai người thật kỳ la, sao lại đứng đây?
Lại nhìn vào trong phòng bệnh, Tạ Uyển Doanh đứng bảo vệ bên giường bệnh, còn có một sinh viên y khoa tên là Lý Khải An đang ấn tim cho bệnh nhân.
Dù cho là bác sĩ, Cao Chiêu Thành và Tôn Ngọc Ba vẫn luôn đứng ở trong phòng bệnh.
Y tá cũng vậy.
Một nhóm nhân viên y tế đang cấp cứu không có ai phát hiện ra Hoàng Chí Lỗi đến, chỉ có 2 người vừa gọi anh như thể là rât nhiệt tình chào đón anh đến vậy.
Đầu óc của 2 người này chẳng lẽ là có vấn đề gì sao? Hoàng Chí Lỗi với tư cách là bác sĩ khoa ngoại thần kinh, nâng mắt kính nhắm đến khuôn mặt của hai người ù ù cạc cạc phía trước lướt qua một cái, quay đầu đi vào phòng bệnh.
“Cậu đến rồi?” Thấy đồng hương đứng bên cạnh mình, Tôn Ngọc Ba khẽ hỏi.
“Các người làm cấp cứu tôi không thể đến sao, tôi đăng ký rồi.” Hoàng Chí Lỗi gõ gõ vào cuốn sổ trong tay mình: “ Tại sao không có thông báo đầu tiên cho khoa nội trú của tôi? Không cần tôi đến sao?”
Tôn Ngọc Ba gửi cho đồng hương một ánh mắt không muốn nói chuyện.
Thật sự, nếu như không cần người khác giúp đỡ, thì không cần thông báo khoa nội trú đến.
Nhưng bệnh nhân này đã như vậy, có báo ai đến thì cũng chỉ có một kết quả.
Hoàng Chí Lỗi nhìn Lý Khải An đang làm mà muốn tụt đường huyết, lại nghe tiếng khóc của người nhà bên cạnh, suy nghĩ: thằng nhóc này cũng quái lạ, người nhà đã khóc như vậy giống như là chấp nhận số phận rồi, còn tiếp tục ấn để làm gì? Cậu ta bị ngốc sao?
“Me, mẹ ơi! Mẹ tôi đâu?” Bên ngoài phòng bệnh có tiếng một người đàn ông đi vào.
Nghe thấy tiếng gọi này, Miêu Phân ngẩng đầu, hướng về phía người đàn ông ngoài cửa cổ họng gào thét: “Trương Hạo, anh còn mặt mũi đến gặp bà ấy sao?”
“Mẹ tôi đâu?” Trương Hạo đi đến cửa, nhìn thấy dì Vương nằm trên giường không còn động đậy, đi qua gọi, “Mẹ, mẹ ơi?” Sau đó anh ta ngẩng đầu nhìn thấy Lý Khải An vẫn đang làm động tác ấn tim thì hỏi: “Cậu đang làm gì mẹ tôi vậy?”
Lý Khải An không trả lời anh ta, chỉ cúi đầu tiếp tục động tác cấp cứu dì Vương của mình.
Bỗng nhiên, Trương Hạo đẩy vai của cậu ấy.
Lý Khải An vốn đã không còn sức lực gì bị đẩy lùi về sau, xém chút là ngã xuống đất. May mà Tạ Uyển Doanh ở bên cạnh và y tá nhanh tay nhanh mắt kéo cánh tay cậu ấy lại.
“Này, anh làm gì vậy?” Thấy sinh viên của mình bị đẩy, Tôn Ngọc Ba hét lên.
Tay Trương Hạo lay thân thể cứng đờ của dì Vương: “Mẹ, chúng ta về nhà, con đồng ý với mẹ, đưa mẹ về nhà, mẹ trả lời con đi.”
Trên khuôn mặt lặng ngắt của dì Vương, hình như nơi khóe miệng còn lưu lại nụ cười mỉm trả lời con trai.
Nhìn thấy biểu cảm này của mẹ, sắc mặt Trương Hạo ngày càng xanh ngày càng trắng, không khác gì người chết.
“Anh cái đồ khốn nạn này! Anh còn mặt mũi đến đây sao? Mẹ là bị anh hại chết, bị anh hại chết…” Miêu Phân giơ tay đánh đấm lên người chồng, dùng hết sức mà đánh.
Trương Hạo không hề nhúc nhích, có thể là giờ phút này anh ta cảm thấy bản thân cũng đã chết rồi. Bởi vì anh ta đột nhiên hiểu ra, người anh ta yêu thương nhất trên thế giới này đã ra đi rồi.



Bạn cần đăng nhập để bình luận