Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 1992: [1992 ]NICU (length: 3884)

Niếp Gia Mẫn không thể tùy tiện tin tưởng báo cáo của bất kỳ bác sĩ nào, trừ phi hắn cực kỳ quen thuộc và hiểu rõ người gọi điện thoại. Cần phải hiểu rõ trình độ kỹ thuật của bác sĩ gọi điện thoại đến đâu, để trong lòng có sự đánh giá, như vậy mới có thể tin tưởng lời đối phương nói.
Những người có địa vị cao đều vô cùng cẩn trọng, đặc biệt là những người cẩn thận tỉ mỉ như Niếp Gia Mẫn.
Bác sĩ Hồ biết nguyên do là vậy, trong lòng liền thay đổi suy nghĩ: Xem ra, đồng học Tạ Uyển Oánh này đã thể hiện quá tốt trước mặt đại lão Niếp. —– tin mới đây.
Xe cảnh sát đưa các bác sĩ đến, xác nhận thông báo xong thì lái xe thẳng đến quốc hiệp.
Trên đường đi, Tạ Uyển Oánh lại nhận được điện thoại.
Lần này gọi cho nàng không phải là lão sư Niếp mà là sư huynh La.
“Tạ Uyển Oánh.” La Cảnh Minh ở đầu dây bên kia nói.
"La sư huynh, là em."
"Em gọi điện cho giáo sư Niếp nói có trẻ sinh non cần cấp cứu tại bệnh viện?" La Cảnh Minh hỏi về tình hình bệnh, hẳn là nhận được thông báo từ Niếp Gia Mẫn nên đã chuẩn bị trước ở bệnh viện để đón bệnh nhi nặng.
"Dạ đúng."
"Tình hình bệnh thế nào em nói rõ cho anh nghe, hiện giờ anh đang ở khoa NICU mới xây của bệnh viện mình. Anh cần biết tình hình để sắp xếp giường bệnh và máy thở."
Giường bệnh NICU và PICU của Quốc hiệp trước đây cũng có, nhưng số lượng không đủ, không đúng quy chuẩn, các khu bệnh đơn lẻ không được chú ý, chúng được phân bố rải rác trong khoa phụ sản và khoa nhi.
Kể từ khi tuyển một giáo sư nước ngoài về, ai cũng biết viện trưởng Ngô muốn mạnh tay chi tiền để xây dựng NICU và PICU. Chỉ vì bị hạn chế diện tích tòa nhà cũ, nên chỉ có thể đợi tòa nhà ngoại khoa mới xây xong mới có thể tách khu mở rộng thêm giường bệnh. Hiện giờ chỉ có thể tạm thời thống nhất sắp xếp NICU và PICU, đặt tại khu bệnh mới dời qua ở lầu năm của khoa nhi.
Năng lực kỹ thuật của khoa sơ sinh trong nước vốn đã yếu, chỉ tập trung ở vài bệnh viện nổi tiếng. Giờ có Niếp Gia Mẫn về trấn giữ khoa nhi của quốc hiệp thì chắc chắn sẽ càng nổi tiếng hơn.
Trong tình hình này, có thể thấy số lượng giường bệnh và các thiết bị chữa trị cần thiết cho bệnh nhi nặng vô cùng khan hiếm.
Tạ Uyển Oánh biết lão sư Niếp đang vì đứa trẻ này mà đặc biệt mở “cửa sau”, nên vội vàng tóm tắt lại tình hình bệnh cho sư huynh La một lần nữa.
La Cảnh Minh nghe kỹ báo cáo của nàng xong thì dặn dò nàng: "Sau khi đến bệnh viện, em không cần đưa trẻ vào cấp cứu làm thủ tục nhập viện, tình hình của trẻ cần nhập viện ngay lập tức. Khu cấp cứu không có điều kiện để cấp cứu cho bé, chỉ có thể đưa vào NICU. Vì vậy, em đưa thẳng trẻ đến khu nằm viện ở lầu năm, anh sẽ đợi em ở cửa khoa nhi."
"Vâng, sư huynh." Tạ Uyển Oánh hiểu ý trả lời.
"Anh sẽ cho chuẩn bị máy thở trước. Em liếc xem thử đứa trẻ này nặng khoảng bao nhiêu." La Cảnh Minh hỏi thêm.
"Đại khái chưa đến bốn cân rưỡi, khoảng hai ngàn hai trăm gram." Tạ Uyển Oánh đáp.
Với con số nàng báo cáo, La Cảnh Minh biết nàng rất đáng tin nên đã ghi lại. Chuẩn bị một lát nữa kê đơn thuốc sẽ dùng đến. Các loại thuốc và biện pháp chữa trị cho trẻ sơ sinh yêu cầu độ chính xác cao về chỉ số cân nặng.
Khi một đám người chạy đến quốc hiệp thì trời đã khuya.
Gió lạnh thổi rít, nhưng những người hộ tống bệnh nhân không hề cảm thấy lạnh, ngược lại mồ hôi chảy ròng ròng, lòng như lửa đốt.
Mấy người xuống xe xong thì chạy thục mạng đến khu nằm viện lầu năm.
Nhận được thông báo của y tá, La Cảnh Minh một đường chạy chậm ra đón bệnh nhân.
Tạ Uyển Oánh vừa nhìn đã thấy sư huynh La chạy ra vẫn như cũ, đeo cặp kính gọng văn vẻ lịch sự rất đứng đắn rất nghiêm túc, khuôn mặt hơi lạnh tanh.
(Hết chương này)
Bạn cần đăng nhập để bình luận