Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa - Chương 2367: [2367 ] có dự cảm (length: 4220)

Hách tổng là đại gia trong giới thương nhân, vừa nghe tin, người nhà cùng con cái gặp nạn liền cấp cứu. Cảnh sát đến hiện trường thì có bác sĩ hỗ trợ sơ cứu, sau đó nói rằng bệnh nhân có thể cần đưa đến bệnh viện Thủ Nhi cùng Quốc Trắc. Nghe nói có người trong ngành ở hiện trường phán đoán tình hình, người nhà Hách tổng chắc chắn biết danh tiếng của Thủ Nhi cùng Quốc Trắc, sẽ không phản đối, lập tức đến hiện trường vụ việc vừa vội vừa vàng âm thầm gọi điện thoại liên lạc với các bác sĩ nổi tiếng của hai bệnh viện này để giúp cứu người nhà.
Các đại gia trong giới thương nhân nhận ra lãnh đạo của mấy bệnh viện lớn ở thủ đô quá lơ là, tắc trách.
Trương Hoa Diệu nhận được điện thoại cầu cứu.
Vừa nghe xong, ông thầm nghĩ: "Ôi, người ở hiện trường này chắc là một bác sĩ ngoại khoa tim giỏi, nếu không thì sao có thể biết rõ bệnh nhân bị thương ở đâu do điện giật gây ra như vậy."
Bác sĩ bình thường biết nguyên lý điện giật, biết điện giật rất nguy hiểm đối với tim, nhưng với trường hợp người bị thương do điện giật này, nếu đưa đến bệnh viện nào thì phần lớn cũng chỉ thông báo khoa nội tim hoặc ICU, rất ít khi thông báo đến khoa ngoại tim. Nhiều bệnh viện khoa ngoại tim và nội tim can thiệp phẫu thuật không được tốt, chỉ có thể chữa các loại bệnh thông thường.
Cần phải gọi điện thoại cho bác sĩ ở hiện trường để hỏi rõ tình hình, sau đó gọi điện cho trung tâm chỉ huy 120 hỏi thăm cho dứt khoát. Hay cho gã này, bên 120 lại còn nói đối phương tự xưng là sinh viên y mà thôi.
Lúc đó, trong đầu ông có một dự cảm rằng khả năng là một sinh viên y nào đó.
Kết quả đúng như ông dự đoán.
"Tạ Uyển Oánh đang ở đâu? Bảo nàng nghe điện thoại."
Dưới mệnh lệnh của Trương đại lão, Ngụy Thượng Tuyền đồng học bối rối đưa điện thoại của mình cho Tạ đồng học nghe.
"Tình hình của người bị thương như thế nào, ngươi nói rõ cho ta."
Trương đại lão không hề nói một lời thừa.
Tạ Uyển Oánh báo cáo tình hình hiện trường cho lão sư: "Người bị thương nhìn qua khoảng trên dưới ba mươi tuổi. Lúc xảy ra chuyện, anh ta cắm chìa khóa vào cửa sắt thì bị điện giật. Chúng ta sau khi đến đã dùng cây trúc, sau hơn một phút thì gạt được nguồn điện, giúp người bị thương thoát khỏi nguồn điện. Lúc đó, toàn thân người bị thương co giật, tay cầm chìa khóa có dấu hiệu bị điện giật bầm máu. Sau khi chúng ta tiến hành ấn tim tổng cộng 32 phút, nhịp tim của người bị thương bây giờ mới chỉ khôi phục lại khoảng năm mươi đến sáu mươi nhịp, ý thức vẫn chưa tỉnh."
"Ngươi theo xe hộ tống người bị thương đến, nếu lại có vấn đề gì thì gọi điện cho ta." Trương đại lão nói với nàng như vậy là thể hiện sự tin tưởng tuyệt đối vào nàng.
"Thưa thầy Trương. Em phải hộ tống một đứa bé khác cũng bị điện giật đến Thủ Nhi cấp cứu. Cho nên người đi theo xe hộ tống bệnh nhân này đến Quốc Trắc chỉ có thể là Ngụy đồng học." Tạ Uyển Oánh nói rõ mọi chuyện cho lão sư, "Thực ra, công việc cấp cứu cho người lớn này từ đầu đến giờ đều do Ngụy đồng học làm."
Ngụy Thượng Tuyền đồng học nghe thấy câu nói phía sau của nàng, vội vàng xua tay: "Không nên không nên, ngàn vạn lần đừng khen hắn."
Thì ra là như vậy. Trương Hoa Diệu nheo mắt lại, nói: "Được, bảo cậu ta theo xe cứu thương đến Quốc Trắc. Nói với cậu ta, đừng để trên đường bệnh nhân bị ngừng tim nữa, nếu không thì chỉ có cậu ta phải chịu trách nhiệm."
Ái chà chà. Ngụy Thượng Tuyền đồng học trong lòng muốn khóc. Hắn không phải là đại lão cũng không phải là Tạ đồng học, làm gì có bản lĩnh đảm bảo cho bệnh nhân trên đường không bị ngừng tim nữa. Xe cứu thương đến Quốc Trắc nhanh nhất cũng phải mất hơn một tiếng đồng hồ.
"Không sao, có chuyện gì thì gọi điện cho thầy Trương. Thầy Trương là người rất tốt, sẽ hướng dẫn cho em cách xử lý tại chỗ." Tạ Uyển Oánh nói với Ngụy đồng học khi trả lại điện thoại, thực ra ý của Trương đại lão là một ý khác, muốn bảo hắn đừng ngại ngần mà gọi điện cho thầy.
Tạ đồng học rất hiểu tâm tư của các đại lão. Ngụy đồng học trong lòng an tâm hơn, cầm lấy điện thoại.
Hai người bạn học lần lượt lên xe cứu thương. Tạ Uyển Oánh cúi đầu tìm Tề tiên sinh kia để cảm ơn sự giúp đỡ, nhưng tìm xung quanh lại không thấy bóng dáng người đâu, kỳ lạ thật, sao người lại đột nhiên biến mất rồi.
Cảm ơn mọi người đã ủng hộ! Ngủ ngon nhé mọi người ~ (chương này
Bạn cần đăng nhập để bình luận