Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1088: Bị người bệnh cắn



Chương 1088: Bị người bệnh cắn




Chương 1088: Bị người bệnh cắn
"Đúng, công ty của tôi có việc, nhất định phải nhanh chóng trở về."
Bệnh nhân này cũng giống như cô bạn nhỏ của cô khi đó vậy, trong lòng vì có chuyện mà gấp gáp, dường như không quan tâm đến tính mạng.
"Cô có chuyện gì cần xử lý có thể nói với tôi, tôi xem có thể giúp cô chút gì hay không." Tạ Uyển Doanh nói.
"Cô có thể giúp tôi à? Tất cả những gì tôi muốn là cô nhanh chóng bảo họ để tôi đi. Tôi phải nhanh chóng trở về làm việc, bằng không xảy ra vấn đề cô có gánh vác nổi hay không?" Bệnh nhân giường số 70 nói rất gay gắt.
Trên lâm sàng thỉnh thoảng lại xuất hiện một bệnh nhân nặng lời với bác sĩ. Tạ Uyển Doanh nghĩ, thật sự là thấy nhiều cũng chết lặng.
“Được rồi, cô đừng nói nữa!”
Đó không phải là những gì cô nói. Tạ Uyển Doanh quay đầu, nhìn thấy Hồ Chấn Phàm đi tới liền kinh ngạc: "Hồ đại ca?”
Đối mặt với cô, trong lòng Hồ Chấn Phàm có hơi xấu hổ, bởi vì vốn dĩ anh cũng giống như người phụ nữ này muốn lén lút đi ra ngoài. Bây giờ thì khác. Hành vi của người phụ nữ này đã phản ánh sai lầm của anh, khiến anh không thể không đứng ra để sửa chữa sai lầm của người phụ nữ này: "Cô là một bệnh nhân nội trú, nhập viện phải nghe lời của bác sĩ, tuân thủ các quy tắc và quy định của bệnh viện. Vừa rồi cô nói những lời đó là đang uy hiếp bác sĩ, vi phạm pháp luật.”
"Anh anh anh…" Bệnh nhân giường số 70 không rõ người này nhưu thế nào lại nhảy ra một người đàn ông, hỏi: "Anh là ai?"
"Tôi là cảnh sát."
Cảnh sát! Bệnh nhân giường số 70 sợ hãi, đặt mông xuống ghế: Làm thế nào cảnh sát có thể bắt được cô ở đây?
Hồ Chấn Phàm quay đầu nói với Tạ Uyển Doanh: "Em đi làm chuyện của mình đi. Tôi ở đây trông cô ấy, cô ấy không dám chạy lung tung.”
"Cám ơn anh, Hồ đại ca." Tạ Uyển Doanh thông minh đương nhiên biết là đã xảy ra chuyện gì, cười một tiếng, không định vạch trần người nào đó.
"Khách khí cái gì." Hồ Chấn Phàm nói xong, quay mặt lại nghiêm túc hướng về phía bệnh nhân giường số 70: "Không tin tôi là cảnh sát sao? Cô có muốn tôi lấy giấy tờ tùy thân của tôi ra cho cô xem không?”
Bệnh nhân giường số 70 liên tục lắc đầu.
Tạ Uyển Doanh đi đến trạm y tá ghi lời dặn của bác sĩ vừa giao phó cho các y tá. Hình như Tống Học Lâm nghe thấy cô bị người ta mắng, đi ra điều tra tình huống, nhìn thấy Hồ Chấn Phàm đang trông giữ bệnh nhân giường số 70, trong con ngươi màu nâu xẹt một tia kinh ngạc: Đây là cảnh sát trở nên ngoan ngoãn rồi à?
“Không tốt rồi!” Một y tá vội vã thò đầu ra khỏi cửa phòng bệnh và gọi hai bác sĩ: "Cô ấy bị bệnh nhân cắn!"
Họ vừa rời khỏi phòng bệnh chỉ trong chốc lát, có ai bị cắn sao?
Tạ Uyển Doanh và Tống Học Lâm sững sờ, lập tức chạy về phòng bệnh.
Phạm Vân Vân đứng bên cạnh giường bệnh, cả người run rẩy. Vừa rồi y tá yêu cầu bọn họ hỗ trợ đỡ bệnh nhân, cô ấy và Cảnh Lăng Phi đi tới giúp đỡ, nào ngờ bệnh nhân sốt cao ý thức không rõ, đột nhiên bắt được một tay cô đưa vào miệng cắn.
Cảnh Lăng Phi sững sờ một lúc, chờ phản ứng lại cùng y tá đối diện cùng nhau cứu lấy tay cô ra khỏi miệng bệnh nhân, mấy người đổ mồ hôi quanh người, toàn bộ đều bị dọa sợ.
Sau đó liền chạy ra ngoài gọi bác sĩ trực ban đến xử lý.
Tạ Uyển Doanh xông vào nắm lấy tay học muội, vội vàng cởi găng tay kiểm tra tình huống bên trong, tâm tình giờ phút này thật sự giống các đàn anh giáo sư, hoảng hốt đến không thể hoảng hốt hơn nữa.
Cởi găng tay ra, cũng may, học muội đeo hai lớp găng tay, bị cắn rách một lớp găng tay, bên trong có một lớp găng tay khác bảo vệ. Không bị cắn vào tay, vẫn ổn.
Toàn thân Phạm Vân Vân lập tức bình tĩnh lại. Người cắn cô ấy không phải là bệnh nhân bình thường, mà là một người bị nhiễm HIV. Đừng nói cô ấy mới chỉ là một sinh viên y khoa, là bác sĩ lúc này cũng cần phải điều chỉnh tâm tình.





Bạn cần đăng nhập để bình luận