Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1871 - Chững chạc đàng hoàng



Chương 1871 - Chững chạc đàng hoàng




Chưa đến một lúc, nhân viên phục vụ mang đến tưng khay nguyên liệu nấu lẩu, chất đầy cả bàn.
Sức ăn của các giáo sư lớn, nên Tạ Uyển Doanh không dám gọi ít.
Liếc nhìn một bàn đồ ăn mà cô đã gọi, gần như chính xác với sở thích với hai người bọn họ. Thường Gia Vĩ không thể không lên tiếng khen ngợi, nói: “Tạ Uyển Doanh, em rất biết nhìn người gọi món nha.”
“Không có không có, em gọi bừa ạ.” Xua xua tay trả lời, cô lén nhìn xem thử giáo sư Phó có thích hay không.
“Ừm.” Phó Hân Hằng không có cảm giác gì, biết rằng vai diễn tối nay của mình có thể là làm bóng đèn, nên cầm đũa lên ăn.
“Ăn ăn ăn thôi.” Thường Gia Vĩ mời khách đi đầu cầm cái muôi vớt lớn ra hiệu cho mọi người bắt đầu ăn lẩu. Đầu tiên tự mình cầm đũa để đầy thịt bò vào trong cái muôi, sau đó dùng nước lẩu trụng chín, sau đó trực tiếp đổ hết một muôi thịt lớn vào bát của bạn học Tạ.
Tạ Uyển Doanh bị dọa, nói: “Cảm ơn giáo sư Thường, nhiều quá, em ăn không hết đâu ạ.”
“Em đừng khách sáo với anh, ăn không hết thì từ từ ăn.” Thường Gia Vĩ không để cô đẩy bát lại, sau đó cố ý hỏi cô một câu: “Nghe nói đàn anh Tào của em thường mời em ăn cơm, em cảm thấy anh và giáo sư Phó của em tốt hay là đàn anh Tào của em tốt?”
Tại sao lại so sánh điều này? Tạ Uyển Doanh chớp chớp mắt.
“Đàn anh Tào mời em ăn. Anh và giáo sư Phó của em cũng có thể thường xuyên mời em ăn.” Thường Gia Vĩ ý tứ nói với cô.
Phó Hân Hằng yên lặng ăn cơm nhận ra rằng anh ấy muốn trở thành cái bóng đèn cũng không dễ dàng, bị bạn học lôi vào trận chiến bất cứ lúc nào.
Tạ Uyển Doanh định thần lại, nhìn vẻ mặt của hai giáo sư, lắc đầu nói thật: “Đàn anh Tào không có thường xuyên mời em ăn cơm.
Bản thân đàn anh Tào công việc rất bận rộn, nào có thời gian thường xuyên gọi cô ra ngoài ăn cơm.
Hóa ra Tào Dũng chưa làm đến nơi đến chốn. Tay Thường Gia Vĩ vỗ lên đùi, vậy là đúng rồi, nói: “Cậu ta không thường xuyên mời em ăn cơm, thì chúng tôi có thể thường xuyên mời em ăn cơm.”
“Không cần đâu ạ. Ngày nào cũng ăn nhiều thì không tốt.” Tạ Uyển Doanh nói: “Vị tràng đạo không thể gánh quá nhiều, rất dễ bị viêm tuyến tụy.”
Lời nói này giống như tiếng nổ vang trong không khí, gió lạnh gào thét, băng tuyết rơi xuống.
Phó Hân Hằng: Phốc. Suýt chút nữa phun miếng thịt trong miệng lên mặt của bạn học mình.
Cười chết anh ấy mất.
Thường Gia Vĩ rút khăn giấy, lau lau vết tích giống như là nước bọt của bạn học cũ phun lên trán, lại nghĩ đến lời học thuật chững chạc đàng hàng của bạn học Tạ, khiến cho anh lại cảm thấy dở khóc dở cười.
Muốn yêu đương với một nữ thiên tài y học, tựa hồ khó giống như chinh phục đỉnh núi Everest.
Phó Hân Hằng cũng cầm khăn giấy lau miệng, suy nghĩ chẳng trách nghe nói chỉ có Tào Dũng đang theo đuổi cô.
Hai vị giáo sư không biết vì sao lại bật cười. Da đầu Tạ Uyển Doanh đột nhiên căng thẳng, cảm thấy bản thân như thể đang múa rìu qua mắt thợ trước mặt hai giáo sư. Ai bảo đầu cô bình thường không suy nghĩ nhiều, loanh quanh khắp nơi đều là bệnh nhân, không cẩn thận lỡ miệng.
Reng reng reng, tiếng chuông tiếng thoại đinh tai nhức óc nổi trội giữa tiếng nước lẩu sôi ùng ục.
“Điện thoại của ai vậy?” Thường Gia Vĩ dừng đũa, xoay đầu qua lại nhìn, đầu tiên hoài nghi có phải điện thoại của bạn học cũ cuồng công việc hay không.
Phó Hân Hằng liếc mắt nhìn điện thoại của mình đặt trên bàn: Không đổ chuông mà.
Là của cô. Tạ Uyển Doanh hoảng hốt vội kéo khóa balo mình, lấy điện thoại ra, lúc ngẩng đầu nhìn thấy hai vị giáo sư đang nhìn mỗi mình cô, khiến cô suýt nữa đỏ mặt. Bởi vì nhớ đến lời giáo huấn lúc đầu của đàn anh Vu nói rằng cô còn bận rộn hơn so với các giáo sư. Nhanh chóng quay lưng trả lời điện thoại giải quyết vấn đề.
“Bác sĩ Tạ.” Giọng nói của đầu dây bên kia đột nhiên gọi điện thoại đến cho cô là Mẫn Đông Tú: “Tôi quay lại Bắc Đô 3 tìm điện thoại của bác gái tôi nhưng tìm không thấy. Tôi nghe bọn họ nói, người đầu tiên phát hiện bác tôi là cô. Cô có nhìn thấy điện thoại của bác gái tôi không?”



Bạn cần đăng nhập để bình luận