Thập Niên 90: Trở Thành Thiên Tài Ngoại Khoa

Chương 1397: Hiệu quả khác nhau



Chương 1397: Hiệu quả khác nhau




Chương 1397: Hiệu quả khác nhau
Dựng hai tai lên để đảm bảo bất cứ lúc nào cũng có thể nghe thấy lời nhắc nhở và chỉ dẫn của đàn anh.
Từ từ từ từ, sức lực của các đầu ngón tay tập trung vào dây dẫn, đẩy dây dẫn vào động mạch của bệnh nhân. Không sử dụng các lực lượng lớn hơn như cánh tay và cổ tay, điều này có thể đảm bảo sức mạnh nhẹ nhàng nhất có thể, không làm tổn thương các mạch máu mong manh của bệnh nhân.
Dây dẫn tiến vào, tiến vào.
Từng tấc từng tấc nhỏ tiến vào, tốc độ không nhanh, cũng không thể nói mỗi bước đều chậm, có thể nói là từng bước từng bước tiến lên phi thường vững vàng.
Con ngươi Cận Thiên Vũ dần dần co lại thành hai vòng tròn nhỏ, nhìn bàn tay thanh tú của tiểu học muội, cảm giác tay tiểu học muội giống như hà thần, trong ôn nhu mang theo một cỗ lực lượng bảo hộ cứng cỏi thúc đẩy dây dẫn ở trong mạch máu của bệnh nhân theo dòng mà vào. Dây dẫn phải nói là vui vẻ tự đắc, thoải mái vô cùng.
Hô. Anh ấy muốn hít muộn hơi thật sâu.
Hình ảnh thao tác phẫu thuật mượt mà động lòng người trước mắt này, khiến anh ấy ý thức được cô đã làm được rất nhiều mục tiêu cảm giác của bác sĩ tim mạch làm phẫu thuật PCI.
Có lẽ cô được sinh ra để làm phẫu thuật. Cận Thiên Vũ nghĩ, nhớ lại cảnh tượng lần đầu tiên nhìn thấy cô đập tim bệnh nhân, lúc ấy anh ấy đã có suy nghĩ tương tự: Xem ra cô rất thích hợp để đến khoa nội tim mạch.
Trong phòng điều khiển có người hình như nhìn ra ý niệm trong đầu của Cận Thiên Vũ.
A, người đàn ông này đang nghĩ gì vậy? Lý Thừa Nguyên nhíu chặt lông mày: Một bác sĩ nội khoa muốn đào sinh viên phẫu thuật là vô đạo đức! Da mặt người này làm sao có thể dày giống Tân Nghiên Quân như vậy.
Cận Thiên Vũ không cảm thấy ý đồ của mình có gì sai. Đào tạo một bác sĩ phẫu thuật đã khó, nhưng đào tạo một bác sĩ nội tim mạch có thể làm phẫu thuật PCI cũng khó không kém. Rất nhiều bác sĩ nội tim mạch có thể làm được PCI, như bác sĩ Từ nói, anh ta ra dấu mình có thể làm được nhưng trên thực tế chỉ có thể làm trường hợp đơn giản nhất, khó khăn hơn một chút đều làm thành rối tinh rối mù, vì vậy phải có sự giúp đỡ của bác sĩ ngoại khoa.
Độ khó của phẫu thuật PCI, những người chưa từng làm thì không thể biết được.
Nhìn kìa, người phẫu thuật bây giờ không phải là giống nhau chỉ có thể đứng bên cạnh nhìn sao?
Lẹp bẹp lẹp bẹp, bác sĩ Phương đứng ở góc đi dép phẫu thuật chạy tới kiểm tra tình hình.
Nhìn thấy tay Tạ Uyển Doanh đưa dây dẫn tựa hồ đưa đến địa điểm trước đó, bác sĩ Phương ai một tiếng tỏ vẻ kinh ngạc: "Kỳ quái, hình như em ấy không gặp phải lực cản mà tôi gặp phải.”
Nói xong, bác sĩ Phương lại quét qua chiều dài sợi dây trong tay Tạ Uyển Doanh, tính toán trong lòng, hẳn là không sai, độ dài còn lại xấp xỉ với lúc trước anh ta đưa vào mạch máu. Vì vậy, anh ta một lần nữa nghi ngờ nói: "Rõ ràng tôi bị mắc kẹt ở nơi này."
Không có phối cảnh, không rõ tại sao cô không bị mắc kẹt tại nơi anh ta mắc kẹt.
Lúc trước phỏng đoán được nguyên nhân nói ở chỗ này anh ta đi lầm vào chi nhánh, chứng tỏ dây dẫn rất dễ dàng tự mình chạy đến chi nhánh. Cô ở dưới tình huống không có soi huỳnh quang mà chỉ cắm mù, nhánh chính và nhánh phụ phân biệt ở đâu cũng không biết, làm thế nào để khống chế tốt dây dẫn không đi nhầm vào chi nhánh, chỉ dựa vào cảm giác là rất khó. Nói đi cũng phải nói lại, nếu như bệnh nhân này có nhiều nhánh mạch máu nhỏ, vậy thật sự là muốn chết, nhìn thấu xong góc độ này lại đổi một góc độ khác, vô tận. Cho nên vừa rồi anh ta nói muốn toàn phương vị phối cảnh chính là nguyên nhân này.
Không có máy móc mà chỉ dựa vào bộ não của bác sĩ để tính toán và phán đoán ước tính là một thử nghiệm quá sức đối với bộ não của bác sĩ.
Chỉ có thể nói, sợi dây trong tay Tạ Uyển Doanh hình như không phải cái mà anh ta từng cầm trước đó, tựa như là đã thay đổi ca bệnh, hiệu quả làm ra hoàn toàn không giống với anh ta.





Bạn cần đăng nhập để bình luận