Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 996: Ăn Thử Một Miếng

Thoạt nhìn trông nó giống như cắt mì thành hình cây đinh bằng móng tay, sau đó dùng ngón tay ép xuống, cuộn bột bánh lên, trông không to hơn một chiếc móng tay là bao, bên trên còn có đường vân không biết từ đâu ra, sau khi nấu chín đã trở nên hơi mờ, quả thực trông khá giống lỗ tai của động vật nhỏ, có lẽ bởi vì dáng vẻ tương tự nên mới gọi bằng cái tên này.
Đó cũng là một chén đầy ắp, bên trên có thêm thức ăn.
Trông có vẻ rất dẻo dai, rất trơn tru.
Tống Du trộn đều, ăn thử một miếng.
Quả nhiên dẻo dai, trơn mịn, hương vị cũng rất ngon.
Tống Du múc một muỗng đưa cho con mèo.
"Tam Hoa nương nương có muốn ăn thử lỗ tai mèo không?"
Con mèo lập tức rụt cổ ra sau, ánh mắt nhìn chằm chằm vào cái muỗng hắn đưa tới, nó không rên tiếng nào, chỉ ngoảnh đầu lại tránh cái muỗng, sau đó cúi đầu xuống tiếp tục ăn trứng rượu nếp than của mình.
"Ha ha ha..."
Chủ khách điếm đứng ở bên cạnh thấy thế liền bật cười.
Tuổi tác đã cao, cũng muốn nhìn những cảnh này.
Hiện tại, trong khách điếm không có ai, hắn dứt khoát ngồi xuống chiếc bàn bên cạnh, nghiêng người mặt hướng về phía đạo sĩ trò chuyện với hắn, hỏi hắn tới đây làm gì, định đi đâu, kể những chuyện thần tiên yêu quỷ với hắn.
Tống Du cũng vui vẻ trò chuyện với hắn.
Mãi cho tới khi ăn hết nửa chén lỗ tai mèo, Tống Du và chủ khách điếm đã nói chuyện rất quen thuộc, hắn còn lấy lòng.
"Tay nghề của ông chủ rất tuyệt..."
"Ha, nơi nhỏ bé này của chúng ta chẳng có thứ gì ngon, chỉ có mấy thứ này, món này ăn vào rất lấp đầy bụng, tiên sinh ăn quen là tốt rồi."
"Lúc tại hạ đi trên đường có nghe một tin đồn."
Tống Du tạm thời ngừng lại nói.
"Nghe nói rất lâu trước đó, Ẩn Giang có thuỷ thần, thuỷ thần có thứ gì đó bị người khác lấy đi mất. Tại hạ cảm thấy hứng thú với chuyện này nhất, không biết ông chủ từng nghe qua chưa?"
"Đây chính là lời đồn từ chỗ chúng ta."
"Ta có hỏi người kể chuyện cho ta, nhưng hắn quả thực cũng không nói rõ, tuy nhiên hắn cũng có nói từng nghe được chuyện này ở Trịnh Khê, không biết là thật hay giả."
"Đây đã là chuyện từ thời xa xưa, ai biết được nó là thật hay giả chứ? Thế nhưng lời đồn là thật, còn rất nổi tiếng! Nghe nói người nọ còn có hậu nhân kế thừa, có chút tiếng tăm."
"Vậy à?"
Chủ khách điếm này thật thà hơn chủ khách điếm ở huyện Nam Hoạ rất nhiều, hắn không bảo Tống Du mua trà, chỉ điều chỉnh lại từ thế ngồi, bắt đầu kể chuyện cho hắn.
"Nghe nói ngày xưa có một người nọ, tiểu lão nhân cũng rõ thời gian cụ thể là vào lúc nào, có người nói là 800 năm trước, cũng có người nói là 1000 năm trước, hình như người nọ tên là Bá Thụ hay gì đó..."
"Bá Thụ..."
Nghe có vẻ rất giống cách gọi của thời xưa.
"Đúng! Bá Thụ! Người này có chút bản lĩnh, nghe nói là người tu đạo, biết pháp thuật, cũng rất biết tín nghĩa!"
Chủ khách điếm nói với hắn.
"Nghe nói, một ngày nọ, hắn ra bờ sông câu cá, thời tiết nóng bức, buổi trưa, hắn ngủ một giấc dưới tán cây cạnh bờ sông, nghe nói lúc mơ mơ màng màng, hắn mơ thấy có một người đi từ trong sông ra, người nọ nghe được tên của hắn bèn nhờ hắn giúp đỡ đưa thư, nói tóm lại cách nói gì cũng có, bảo hắn phải đi vào trong biển, đối phương còn đưa cho hắn một thanh đao, nói với hắn rằng chỉ cần dùng thanh đao này cắt một nhát vào nước biển, nước biển sẽ tự động tách ra, hắn có vào trong nước cũng sẽ không bị chết đuối."
"Thần kỳ."
Tống Du đúng lúc phụ hoạ một câu.
"Đều là lời đồn..."
"Nói tiếp đi."
"Người này đã đồng ý ở trong mơ, nhưng sau khi ngủ một giấc tỉnh dậy, hắn phát hiện ở bên cạnh mình thật sự có một thanh đao, trong lòng hắn cảm thấy nghi ngờ, nhưng hắn đã đồng ý, hối hận cũng không hay, bèn đi thật."
Chủ khách điếm nói.
"Hắn đi tới bờ biển, làm theo lời của người trong mơ, chém một đao vào nước biển, nước biển liền tách ra, sau khi hắn đi vào, nước biển liền khép lại nhưng không dìm được hắn, nghe nói hắn có thể hô hấp dưới biển giống như ở trên đất liền. Lúc hắn đi tới giữa biển còn được Long Vương trong biển tiếp đón, sau đó hắn quay về. Bởi vì đường sá xa xôi, trên đường lại có chướng khí, hắn đi được nửa đường thì mắc bệnh, sau khi cố gắng chống đỡ về tới nhà, bệnh tình của hắn càng thêm nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn kể hết mọi chuyện cho thê nhi và hàng xóm nghe, đồng thời dặn con trai trả thanh đao lại cho thuỷ thần dưới sông, nói xong liền qua đời."
"Con trai hắn không trả lại à?"
"Đúng vậy! Con trai của hắn không giữ chữ tín như hắn, nghe nói thanh đao đó rất lợi hại, sau khi chôn cất cha mình xong, hắn liền giấu thanh đao đi, còn hắn thì đi tới một nơi rất xa. Dù vị thuỷ thần kia có tài giỏi tới đâu cũng không thể chạy tới một nơi cách con sông thật xa để đi tìm hắn được."
Chủ khách điếm kể rất vui vẻ, mặt mày hớn hở.
"Sau đó, thuỷ thần vô cùng tức giận, Ẩn Giang liền đổi dòng, không biết đã phá huỷ bao nhiêu đồng ruộng, rất nhiều người gặp nạn, sau đó, nghe nói thuỷ thần đã bị ông trời trừng trị, lúc đó, cả nhà người nọ mới quay về Trình Khê, về sau còn làm quan."
Chủ khách điếm hào hứng kể, Tống Du cũng say sưa lắng nghe.
Mặc dù khẩu âm của chủ khách điếm rất nặng, nói chuyện không rõ ràng, nhưng hắn nửa nghe nửa đoán, cũng hiểu được gần hết ý nghĩa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận