Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 733: Tiếng Dây Cung

Vài tên du kỵ đều rất cảnh giác lập tức quay đầu nhìn về phía bên kia, có người tiện tay từ trong đống lửa rút một cây củi, nhẹ nhàng ném về hướng đó.
"Hô!"
Củi gỗ xẹt qua không trung, ngọn lửa nhất thời bị gió ngăn chặn, sau khi rơi xuống đất lại tràn ra rất nhiều hỏa tinh, lập tức một ngọn lửa mới lại bùng lên.
Cái bóng kia nhanh chóng chui sang bên cạnh.
Nhưng cũng chỉ trong nháy mắt đó, ánh lửa cũng chiếu rọi ra thân hình của nó.
Là một tà vật hình người.
Tống Du bước tới, trường hợp này hắn đã gặp qua không ít.
Ở nơi cách thảo nguyên này không xa, có lưu truyền truyền thuyết về tà vật này. Truyền thuyết kể rằng nó hay xuất hiện từ khe cửa trong đêm khuya, lúc lại từ cửa sổ nhìn trộm người ta. Có lúc lại âm thầm ở bên ngoài, đợi người ta mở cửa, một khi mở cửa sẽ đi vào trong ăn thịt toàn bộ người trong nhà. Lại có người nói nó sẽ phá cửa, hoặc là nhát gan sợ tiếng, không biết là tin đồn bậy bạ hay là sự bất đồng từ những người kể chuyện.
Tống Du cũng không biết nó gọi là gì, chỉ biết đại khái là con người sau khi chết, sát khí huyết khí ngưng tụ không tiêu tan, về lâu dài mà hóa thành. .
Bởi vậy hắn suy đoán, đa số chúng đều là võ nhân trên chiến trường hóa thành.
Thiên địa rộng lớn, thường thường dưới điều kiện bất đồng, ẩn dưỡng ra các loại tà vật kỳ kỳ quái, Phục Long Quan cũng chỉ có thể từng đời từng đời hành tẩu thiên hạ thu nhận kiến thức, sau đó ghi chép lại những thứ mới.
Chỉ có thể ghi lại nhiều hơn, chứ không thể ghi lại toàn bộ.
"Dạ Du Công..."
Du kỵ họ Phùng đột nhiên nhớ ra tên gọi của nó.
"Xin tiên sinh chớ lo."
Một tên du kỵ khác cũng nói, nhếch miệng cười với Tống Du, dưới ánh lửa lộ ra một hàm răng vàng chỉnh tề, lập tức cởi trường thương xuống, tay trái khiêng lên vai, tay phải thì cầm lấy một cây cung nỏ.
Mấy tên còn lại cũng không khác hắn nhiều lắm, còn có mấy tên thì rút củi từ trong đống lửa ra.
Mọi người liếc mắt nhìn nhau, liền tản ra trong bầu trời đêm.
Mấy ngọn đuốc lốm đốm đang dịch chuyển.
Đôi khi có một bóng tối nhấp nháy ở giữa.
"Bùng..."
Tiếng dây cung rất nhỏ, liên tục vang lên vài tiếng.
"Gầm..."
"Lối này!"
"Ah!!"
"Phốc!"
"Hô..."
Lại nghe thấy tiếng la hét của đám du kỵ này, những thanh kiếm dài quét qua va thân thể, có âm thanh người lăn lộn trên mặt đất, có âm thanh tà vật gào thét, đuốc xa xa lúc tối lúc tắt, khi bắn ra hỏa tinh, đa số thời điểm chỉ chiếu rọi ra vài thân ảnh du kỵ, chỉ có một số ít thời điểm, mới có thể nhìn thấy tà vật dữ tợn trên người còn mang theo mảnh vải rách kia.
Không có bao lâu, mấy người liền trở lại, thuận tiện mang theo một cái đầu lâu đã bị nát một nửa tanh hôi quay trở về.
"Đã để tiên sinh đợi lâu."
Du kỵ họ Phùng nói với Tống Du.
Phía sau thì có người mang theo cái đầu kia, treo nó trên ngựa.
"Không sao đâu."
Tống Du cũng rất bình tĩnh.
"Từ mười mấy năm trước đại chiến tới nay, trên thảo nguyên này yêu quỷ liền càng ngày càng nhiều, loại này bọn ta gọi nó là Dạ Du Công. Bình thường vào buổi tối chúng sẽ chạy khắp nơi, giống như du hồn. Ban ngày chúng nằm xuống, người không biết còn tưởng rằng chỉ là một cỗ thi thể bình thường."
Du kỵ họ Phùng nói.
"Cho nên lúc bọn ta du tuần ban ngày, nếu là gặp phải thi thể, thường đều phải chặt đầu. Thường thì chặt được đầu là xong rồi. Nếu cầm về còn có thể làm quân công."
"Dạ Du Công."
Tống Du lặp lại một câu.
"Đúng là thích hợp."
"Tất cả đều được đặt tên bởi những người đã từng đọc qua sách trong quân đội."
"Trên đường tại hạ đi tới đây, ta cũng gặp qua loại quỷ này, chỉ biết nó không hề đau đớn, không biết loài này còn điểm nào đặc biệt nữa không?"
Tống Du tò mò hỏi hắn.
"Cũng không có gì đặc biệt nhiều."
Du kỵ họ Phùng nói.
"Giống như tiên sinh nói, chúng không biết đau đớn. Ngoài ra còn có một điều khác, chính là khi bắt được nó không nên để nó cắn, bằng không rất nhanh sẽ phát sốt mà chết. Còn lại thì chúng cũng chẳng khác một võ nhân là bao, ồ, có điều khí lực hơi lớn một chút, không tinh thông võ nghệ. Mấy hán từ bình thường trên thảo nguyên, chỉ cần lá gan đủ lớn, không sợ hãi, đều có thể chế ngự được chúng."
"Thì ra là thế."
Tống Du trong lòng đã ghi nhớ.
Hắn định lựa thời điểm, đem những thông tin này viết ra giấy.
"Ngoài ra trên thảo nguyên này còn có Phấn Diện Phu Nhân. Nó thường giả dạng nữ tử, ở chỗ có người hại người. Bên này bọn ta thấy không nhiều lắm, nếu đi về phía nam hoặc phía đông một chút, chắc chắn sẽ thấy được. Sau khi giết nó, ngũ quan trên mặt sẽ biến mất, trở nên phấn đô đô, mọc đầy lông, không khác gì heo con mới sinh."
Du kỵ họ Phùng xem vẻ rất hứng thú với câu chuyện, liền thuận miệng nói ra.
"Ngoài ra bên này thứ mà bọ ta thấy nhiều ngược lại là một loại thâu mã đồng, cao chưa bằng một nửa thân người. Chúng thích nhất trộm ngựa, bất kể có phải là ngựa tốt hay không đều khi bị chúng chạm qua đều lập tức liền mềm nhũn. Kế tiếp nó cắn vào cổ ngựa, hút sạch máu của ngựa. Toàn bộ quá trình này không hề có một chút động tĩnh nào. Sau đó chúng lại chạy mất, làm người ta khó lòng phòng bị."
Bạn cần đăng nhập để bình luận