Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 734: Xin Nghe Theo Ý Tiên Sinh

Tam Hao nghe rất nghiêm túc, nàng không khỏi vươn cổ, liếc về phía con ngựa đỏ thẫm nằm úp sấp bên cạnh.
Du kỵ họ Phùng lại không chú ý động tĩnh của mèo con, hắn cười cười nói:
"Nhưng loài này sợ ngỗng, chỉ cần để một con ngỗng ở bên cạnh, nó cũng không dám tới."
"Thật thần kỳ."
Tống Du nói xong, lập tức mới lại hỏi:
'Tại hạ trước đây đi ngang qua thảo nguyên, cũng từng nghe nói người Tái Bắc lần này xuống phía nam, là bởi vì có yêu ma trợ trận. Nhưng theo tại hạ được biết, yêu ma đã nhiều năm không có liên quan đến sự tranh đoạt giữa các quốc gia, cho dù tiền triều những năm cuối, thiên hạ đại loạn, yêu ma nổi lên bốn phía, cũng chỉ là làm loạn mà thôi, cũng không có giúp bên nào, không biết lần này lại là vì lý do gì đây?"
"Chuyện này tiểu nhân này không biết."
Du kỵ họ Phùng nói:
" Có lẽ các vị đại nhân trong quân mới biết được."
"Ta lại nghe nói..."
Một đại hán khác bên cạnh du kỵ họ Phùng cũng cầm trường thương, râu quai nón mở miệng nói, hạ thấp thanh âm:
" Những yêu ma này dường như là từ Chiếu Dạ Thành chạy tới."
"Chiếu Dạ Thành?"
"Tại hạ cũng chỉ là nghe nói vậy."
Đại hán râu quai nón nói:
"Không chắc chắn lắm."
"Như vậy đi."
"Tiên sinh có cần đi Chiếu Dạ Thành tìm hiểu một chuyến không?
Du kỵ họ Phùng hỏi:
"Nếu đi Chiếu Dạ Thành, có thể hỏi tướng quân nhà ta, có lẽ ngài ấy sẽ biết rõ."
"Vốn dĩ tại hạ chuẩn bị mộ danh đi Chiếu Dạ Thành một chuyến, nếu nghe mấy vị nói, Trần tướng quân vội vàng mời ta đi Viễn Trị Thành như thế, vậy trước tiên ta sẽ tới Viễn Trị thành trước. Chúng ta vốn đi chậm, nếu lại đi Chiếu Dạ Thành một chuyến, chỉ sợ chậm trễ sự tình."
Tống Du cười nói với bọn họ.
"Nếu sau này rảnh rỗi, khi quay về, ta sẽ ghé qua Chiếu Dạ Thành, đại danh lừng lẫy này."
"Vậy xin nghe theo ý tiên sinh."
"Không biết các vị đã từng nghe qua Liêu Tân Quan chưa?"
Tống Du vừa vặn hỏi bọn họ về Liêu Tân Quan.
"Đương nhiên có nghe qua."
"Tướng quân của Liêu Tân Quan là họ Ban?"
"Ban tướng quân à..."
"Có chuyện gì sao?"
Tống Du nhìn về phía bọn họ.
"Không có gì, Ban tướng quân cũng là một vị mãnh tướng khó có được, bằng không Liêu Tân Quan cũng sẽ không giao cho hắn giữ. Chỉ là một thời gian trước Liêu Tân Quan đã thất thủ, nghe nói Ban tướng quân cũng bỏ mình."
"Nói đến Ban tướng quân cũng có chút quan hệ với Trường Thương Môn bọn ta..."
"Tiên sinh biết Ban tướng quân?"
Mọi người rất hứng thú với câu chuyện.
"Trên đường đi tại hạ gặp một vị bằng hữu, trưởng tử của bằng hữu vốn đóng ở Liêu Tân Quan, quy về dưới trướng Ban tướng quân."
Tống Du ngữ khí bình tĩnh.
"Gặp chư vị, tựa hồ tin tức linh thông, liền thuận miệng hỏi một câu."
"Vậy chắc là không có rồi..."
"Liêu Tân Quan nghe nói cũng là vị trí trọng yếu, người Tái Bắc lần này xâm chiếm, đánh rất lâu cũng không đánh được. Nghe nói Ban tướng quân dưới tay còn có một chi tinh kỵ, thập phần dũng mãnh, chính là có bọn họ ở đây, người Tái Bắc cho dù cổ phần nhỏ xuôi nam tập kích lương đạo, cũng nhiều lần thất bại, lại càng không dám đi đường vòng. Lúc trước Ban tướng quân còn từng phối hợp với du kỵ tướng quân Lý Hạo Nhiên, tiêu diệt tinh nhuệ của Tả Lang Vương. Đáng tiếc ba tháng trước, hình như là người Tái Bắc có yêu ma trà trộn vào trong thành. Bọn chúng mang theo dịch bệnh, nghe nói trong thành thủ quân mười phần đến bảy tám đều nhiễm dịch bệnh, không chiến cáo phá, cũng may Lý tướng quân phản ứng kịp thời, mới không gây ra hậu quả lớn."
"Nhưng chờ tới lúc Trần tướng quân lại thu phục Liêu Tân Thành, đã là một tòa thành trống không."
"Ta còn nghe nói người Tái Bắc đem thi thể toàn bộ để ở ngoài thành, không biết là bị thứ gì ăn hơn phân nửa, chính là trong quân những cái kia giết người giết thói quen, nhìn thấy cũng không dám nhìn nhiều."
"Người bằng hữu kia của tiên sinh chắc cũng không còn nữa."
"Ta lại nghe nói, cái kia dịch bệnh là không biết người Tái Bắc đã dùng biện pháp gì, lấy từ Hòa Châu. Hòa Châu hiện tại không phải đang nháo ôn dịch sao!"
"Nghe nói không một ngườì thủ thành nào còn sống."
Mọi người vẫn tiếp tục tranh luận.
Đạo sĩ tuy nói đã sớm dự đoán được, nhưng sau khi được chứng thực, cũng khó tránh khỏi cảm thấy tiếc nuối.
Bọn họ lại tiếp tục đốt đống lửa, đem thịt bò khô cùng sữa khô lấy ra chia cho mọi người cùng ăn, lại cùng nhau hàn huyên một hồi tình hình chiến đấu ở phương Bắc. Hai bên tranh biện lẫn nhau một lúc, mãi tới khuya mới chịu đi ngủ. ...
Mặc dù là mùa hè nhưng sáng sớm trên thảo nguyên vẫn còn một chút lạnh lẽo.
Đám du kỵ này trời còn chưa sáng đã tỉnh dậy, lấy bánh gạo mang theo lấp đầy bụng, bọn họ cũng uống rượu để làm ấm người.
Không biết là mấy tên này gan lớn, hay là do mấy tên lính từ phương Bắc từ lúc tòng quân cho tới bây giờ suy nghĩ phóng khoáng, hoặc là bọn họ chắc chắn nơi này không có du kỵ của người Tái Bắc nên sau khi uống vài ngụm rượu một vài người trong số đó lại cất tiếng hát vang.
Âm thanh vang vọng trên thảo nguyên buổi sáng sớm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận