Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 260: Nhãn Hiệu

"Ông đang làm gì vậy?"
"Làm một tấm biển."
"Nhãn hiệu gì?"
"Ngươi xem..."
Tống Du cầm lấy mộc bài của truyền nhân Phục Long Quan cho nó xem.
"Ta có một cái bảng hiệu, mặt trên viết tên của ta. Như vậy người khác nhìn sẽ biết ta là ai, ta đến từ đâu. Ta nghĩ Tam Hoa nương nương cũng nên có một cái bảng hiệu giống nhau... Có điều phải nhỏ một chút."
"Tặng cho ta sao?"
"Đúng vậy."
Tống Du nói với nó.
"Nó có thể làm một sợi dây chuyền, đeo trên cổ. Nếu Tam Hoa nương nương không thích, cảm thấy khó coi cũng có thể đeo trên người mình khi biến thành hình người."
"Như vậy người khác sẽ biết ta là mèo của ông sao?"
"Không phải."
Tống Du vừa mài vừa nói.
"Như vậy người khác nhìn, sẽ biết Tam Hoa nương nương đi với ta, không phải yêu quái xấu, sẽ không làm khó ngươi."
"Bởi vì Tam Hoa nương nương rất yếu sao?"
"Tam Hoa nương nương có bản lĩnh của mình."
"Bản lĩnh gì?"
"Nhưng còn nhiều..."
Động tác trên tay Tống Du không ngừng, vừa mài, vừa nói, tựa hồ cũng không có suy nghĩ.
"Giống như thỏ ăn trưa hôm qua, nhưng Tam Hoa nương nương bắt được từ trên núi. Trứng chim lúc trước ăn trên đường cũng là Tam Hoa nương nương lấy ra. Nếu không phải Tam Hoa nương nương, ta lấy trứng chim thỏ ăn ở đâu ra ăn. Những thứ này đều là bản lĩnh ta không có."
"Đạo sĩ."
"Hả?"
"Tam Hoa nương nương sẽ làm ngươi mất mặt sao?"
"Làm sao có thể?"
Tống Du lập tức dừng động tác trên tay, quay đầu nhìn nàng.
Bản thân cũng không hiểu tại sao nàng lại hỏi như vậy.
Mèo Tam Hoa ngẩng đầu đối diện với hắn, trên mặt cũng rất nghiêm túc.
"Tam Hoa nương nương sẽ bị Lôi Công dọa sợ, sẽ bị đạo sĩ khác dọa sợ. Nếu Tam Hoa nương nương lợi hại thì sẽ không như vậy."
"Yêu quái sẽ bị Lôi Công và đạo sĩ hù dọa là rất bình thường, tuyệt đại đa số yêu quái đều sẽ sợ hãi lôi công và đạo sĩ, rất nhiều yêu quái lợi hại cũng sẽ sợ hãi Lôi Công."
Tống Du dừng một chút.
"Nhưng có điều Tam Hoa nương nương tố chất thông minh lại chăm chỉ hiếu học, mở ra linh trí một cách nhẹ nhàng, tự nhiên hóa hình. Tuy rằng ở giữa ngộ nhập thần đạo, nhưng cũng kinh doanh được hương khói hưng thịnh. Có thiên phú và bản lĩnh như thế thì nghĩ đến tu thành đại yêu cũng không bao lâu nữa đâu. Nói không chừng đến lúc đó ta còn phải dựa vào Tam Hoa nương nương bảo vệ."
Nhất thời mèo Tam Hoa không nói gì, chỉ đứng ở bên cạnh hắn. Thậm chí hai chân trước đều giẫm ở trên đùi của hắn, ngẩng cao đầu, đối diện với hắn.
Hồi lâu sau nó mới thu hồi ánh mắt, sau đó lập tức xoay người nhảy xuống đất, đi chơi quả cầu lông của nó.
"..."
Tống Du lắc lắc đầu.
Ai biết mèo đang nghĩ gì?
Tiếp tục mài.
Chỉ nghe bên cạnh có âm thanh truyền đến.
"Phải làm giống như của ông, buộc dây thừng, ta muốn đeo ở trên cổ..."
"..."
Đã đến lúc thử nghiệm tay nghề. ...
Minh nguyệt thanh sơn dạ, cao thiên bạch lộ thu.
Đạo quán vô cùng thanh tịnh, nhưng có rất nhiều tiếng bước chân.
Có một tiếng bước chân tới cửa Tống Du.
"Cốc cốc!"
"Đạo trưởng, quan chủ mời ngài tới ăn cơm."
"Đến đây!"
Tống Du đẩy cửa đi cùng với mèo.
Đạo trưởng Bắc Sơn mở tiệc chiêu đãi hăn ở đây.
Từng đạo nhân trẻ tuổi mặc đạo bào bưng thức ăn đi tới đi lui đưa vào trong nhà ăn.
Loại đạo quán Phù Vân Quan này, tự nhiên là không cần nộp thuế. Ở nơi này danh tiếng rất lớn. Vì vậy tất nhiên lợi nhuận cũng không nhỏ. Ở một mức độ nào đó mà nói cũng gần tương tự như Phục Long Quan ở huyện Linh Tuyền. Chỉ là Phục Long Quan khi thì mở khi thì không mở, còn không thích tiếp đãi khách hành hương. Cho nên mới ảnh hưởng đến tiến lời hương khói, chắc là Phù Vân Quan hơi giàu có.
Hôm nay chiêu đãi khách quý, không nói đồ ăn phong phú cỡ nào nhưng cũng không đến mức đơn sơ.
Tống Du vừa đi vào lập tức phân khách chủ ngồi xuống.
Đạo nhân Bắc Sơn làm quan chủ, ngồi ở vị trí cao hơn, phía dưới hai bên đều có một loạt chỗ ngồi. Tống Du và Tam Hoa nương nương ngồi ở phía trước nhất. Ngạc nhiên vì trên bàn có năm sáu bàn để thức ăn hiểm lạ, một đài sen, một bầu rượu.
Đạo nhân Bắc Sơn kính Tam Hoa nương nương một chén trước sau đó nói hiểu lầm và xin lỗi với nó. Lúc này mới kêu mọi người mau ăn.
Tống Du cúi đầu nhìn lên bàn.
Một đĩa thịt cừu nướng.
Một đĩa thịt khô, cắt lát mỏng nấu đến sáng lấp lánh.
Một món rau giống như chiên, dùng lá sen cho vào. Một số mảnh màu xanh đậm giống như rêu biển. Một ít ngó sen cắt thành đoạn ngắn chỉ to bằng ngón tay, có vẻ đang sống. Một con cá sống, còn có một đĩa rau dưa xào không phân biệt được là cái gì. Cuối cùng chính là toàn bộ đài sen kia.
Tống Du nhìn hồi lâu, mới buông đũa xuống.
Nhìn trên bàn người khác, biết được con cá sống này chỉ có trên bàn mình mới có, có lẽ là cố ý chuẩn bị cho Tam Hoa nương nương, vì vậy gắp cho nó trước.
Ngay sau đó, nếm thử thức ăn bên cạnh.
Đạo trưởng Bắc Sơn, người đang ngồi trên vị trí chủ trì, chú ý đến vẻ mặt và hành động của hắn, cười ha hả giải thích cho hắn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận