Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 991: Lây Nhiễm

Như Nguyệt, Hoa Triêu, xuân ý miên mang.
Rời khỏi mảnh đất Nghiệp Sơn nhiễm quỷ khí, chính là khung cảnh trăm hoa đua nở, vạn vật hồi sinh, bươm bướm sinh trưởng, chim muông cất tiếng hót, tất cả đều hấp dẫn sức chú ý của Tam Hoa nương nương, nó hoặc là tới gần nghe ngóng, hoặc là dừng lại ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm, hoặc là đi tới bắt, quả thật là tinh thần dùng mãi không hết.
Lúc đầu, giáo úy dẫn đường còn cảm thấy ngạc nhiên, thấy Tam Hoa nương nương biết nói chuyện, bọn hắn còn cho rằng Tam Hoa nương nương là một yêu quái tài giỏi, nhưng sau đó, hắn nhìn ra, nó không khác gì mấy những con mèo bình thường, đi thêm một đoạn nữa liền cảm thấy quen thuộc, chỉ tò mò nhìn con mèo vui chơi, cảm thấy nó không có điều gì sầu não, trong lòng như bị lây nhiễm.
"Tiên sinh đi bên này."
Giáo úy biết đường, đưa Tống Du đi.
Thỉnh thoảng, khi có cỏ dại bên đường , hắn sẽ rút đao ra chặt, sợ chúng làm ảnh hưởng tới Tống Du.
"Chiếp, chiếp..."
Một con chim én đậu trên cái cây phía trước.
Chim én đang quay đầu lại rỉa cánh, thấy bên cạnh đạo sĩ có người, nó không nói chuyện, chỉ kêu hai tiếng chiếp chiếp, thấy đạo sĩ không nhìn mình, nó liền cất cánh bay lên tầng mây.
Lúc này, khắp nơi đều là chim, tiếng chim kêu không dứt, giáo úy thấy vậy không hề cảm thấy ngạc nhiên.
Thêm một quãng đường hai ngày nữa.
Quận thành đã ở ngay phía trước.
"Đa tạ 2 vị tướng quân đã hộ tống."
Tống Du nói với bọn hắn.
"Đã tới quận thành, con đường sau này đã dễ đi hơn nhiều, ít ra cũng không bị lạc đường nữa, hãy tiễn tới đây thôi."
"Trách nhiệm trên người, không dám nói tạ."
Các giáo úy chắp tay với hắn.
"Nếu đã như vậy, chúng ta sẽ quay về."
"Không nghỉ ngơi ở trong thành một đêm à."
"Quân pháp nghiêm khắc, không thể ở lại lâu."
Sau khi nói xong, các giáo úy xoay người rời đi.
Xem ra Long Uy quân này quả thực trị binh nghiêm khắc.
Tống Du đứng im tại chỗ, dõi mắt nhìn theo bọn hắn đã đi xa, mãi tới khi đám người biến mất không thấy đâu nữa, hắn mới thu hồi tầm mắt, nhìn về phía quận thành ở đằng xa.
"Phù..."
Hầu như không có tiếng trả lời.
Một con chim én lướt tới, xoẹt thành một đường cong tuyệt đẹp giữa không trung, vẫn đậu xuống cái cây bên cạnh.
"Tiên sinh có phát hiện được điều gì không?"
"Không có thu hoạch gì."
"Yến An vô dụng, ở trên trời cả 10 ngày cũng không phát hiện được điều gì."
Giọng nói của chim én rất yếu ớt.
"Xung quanh Nghiệp Sơn là một mảnh hoang vắng, một số ít dùng để làm trạm gác ngầm cho việc cảnh giác, phòng ngừa, những nơi khác vừa có người tu hành, vừa có tiểu yêu tiểu quỷ, mỗi đêm đều có quỷ sai áp giải quỷ đi vào, ngoài ra không có ai ra ngoài."
"Ngươi vất vả rồi."
"Điều nên làm."
"Thời gian tác dụng của hai luồng linh lực sắp hết rồi đúng không?"
"Có lẽ cũng sắp hết rồi."
"Vẫn còn cần ngươi tiếp tục giúp đỡ, vất vả thêm mấy ngày nữa, nấp ở trên tầng mây, xem sau khi chúng ta rời đi, có yêu quái nào giỏi về ấn nấp đi theo không."
Nói xong, Tống Du giơ tay lên, định chiêu tụ linh lực, nhưng hắn chợt ngưng lại, sau đó dừng tay.
"Bỏ đi, mấy ngày nữa hẵn xem."
Sau đó hắn khẽ phất tay, một chút dấu vết của linh lực thanh minh và đông tàng còn sót lại trên người chim én liền biến mất không thấy đâu.
"Mấy ngày nay ngươi cũng rất vất vả rồi, thừa cơ nghỉ ngơi mấy ngày đi."
"Không vất vả."
"Vào thành thôi."
Tống Du cất bước đi vào trong quận thành.
Hồ ly vẫn đang chờ bọn hắn ở trong thành.
Phía Nam của Phong Châu trước giờ đều là một khu vực khỉ ho cò gáy, lúc trước còn có một đầu của sông Ẩn Giang đi ngang qua đây, là đường thủy quan trọng từ kinh thành đi xuống phía Nam, nhưng từ khi tuyến đường của Ẩn Giang thay đổi, nơi này đã trở thành vùng đất chiến tranh cũng không ai thèm giành.
Kiến trúc của quận thành này giống như đã được giữ lại từ 1000 năm trước, trong 1000 năm này chưa từng thay đổi, đất vàng dùng để đắp tường thành thoạt nhìn giống như quân đội trấn giữ phía Bắc, ở trong thành, ngay cả người biết nói tiếng phổ thông cũng không nhiều.
Tống Du cũng phải đi tới đây mới biết được, thì ra 1000 năm trước, Ẩn Giang từng chảy qua Tư Quận, ở huyện Ẩn Nam phía Bắc. Gọi là Ẩn Nam bởi vì nó là phía Nam của dòng nước Ẩn Giang. Ngàn năm trước, nơi này cũng đã từng giàu có, chỉ là trong ngàn năm nay, quả thực đã có rất nhiều thứ thay đổi, nếu không phải tư tưởng nhất thống đã xâm nhập sâu trong lòng người dân nơi này, chỉ e, trong ngàn năm nay, nơi này đã có thể hình thành nên mấy nền văn minh.
Trong thành có một ngọn đồi nhỏ, trên đồi có một đình nghỉ chân bỏ hoang ở ngay bên cạnh khách điếm, lúc này, hai nữ tử đang ở trong đình nghỉ chân trên núi hóng gió, thưởng thức tòa thành trì hoang tàn này.
Đạo sĩ mặc đạo bào cũ đưa ngựa Tảo Hồng tới dưới chân ngọn đồi, hắn ngẩng đầu lên, vừa hay đối diện với ánh mắt đang nhìn xuống của các nàng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận