Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 911: Trứng Muối Thần Tiên

Tự nhiên cũng có đêm qua một đêm không ngủ, không phải lưu luyến thanh lâu tửu quán, chính là ở trong sòng bạc một đêm không về, lúc này đi ở trên đường, hoặc là đầy người mùi rượu, hoặc là bước chân phù phiếm.
Hai bên đồng thời đi trên đường, sát vai mà qua, cũng chỉ có Trường Kinh mới có cảnh tượng như vậy.
Đạo sĩ và nữ đồng thì tương đối đặc biệt.
Bọn họ cả đêm không về, lại tràn đầy tinh thần phấn chấn.
"Bánh nướng, bánh nướng mới ra lò đây."
"Bánh bao! Bánh bao thịt lớn!"
"Trứng muối! Trứng muối thần tiên ngon!"
Đủ loại tiếng rao hàng, vang thành một mảnh.
Đạo nhân lại đột nhiên dừng bước, theo một đạo còn có chút ngây ngô nữ tử thanh âm nhìn lại.
Ở cái kia hẻm nhỏ góc, đang ngồi một tên nữ tử, ăn mặc rất dày, trước mặt đặt hai cái rổ một cái bình gốm, trong bình chứa chính là trứng muối nhão, một cái rổ bên trong chứa trắng nõn trứng vịt, một cái khác trong rổ chỉnh tề mã đã gói kỹ trứng muối, nàng mang thật dày tay bao, một bên thuần thục bao lấy trứng muối, một bên ngẩng đầu thét to vài câu.
Trường Kinh bán trứng muối đều như vậy, có thể mua sẵn, cũng có thể tự mang trứng vịt đến gói.
Hiện tại người có tay nghề này không tính là nhiều, nhưng trứng muối đã ở kinh thành lưu hành ra, trước mắt mà nói, cũng là môn làm ăn không tệ.
Tống Du cách đám người, tinh tế đánh giá nữ tử này.
Tiểu nữ đồng một tay nắm tay hắn, một tay ôm củi, liền ngửa đầu theo hắn nhìn lại.
Nữ tử này chừng hai mươi tuổi, nhưng đã búi tóc cho phụ nhân, hình như đã lập gia đình, quần áo trên người coi như không tệ, so với đại đa số người trên đường ăn mặc dày, cũng không có miếng vá, nhìn sắc mặt nàng cũng hồng hào hơn đa số người bán hàng rong trên đường, dường như còn sống được.
Ít nhất không thể gọi là kém.
"Này, tiên sinh. ."
Phía sau đột nhiên truyền ra âm thanh.
Tống Du quay người lại, phát hiện là chủ tiệm đối diện, hơi sửng sốt, liền cười chào hỏi:
Chào buổi sáng.
Chủ tiệm trên tay cầm đồ ăn, từ trên xuống dưới đánh giá hắn cùng tiểu nữ đồng đi bên cạnh, nhất là hắn mang theo gà mái cùng tiểu nữ đồng ôm củi.
"Mới từ bên ngoài trở về sao?"
"Vâng, bọn ta mới ra khỏi thành một chuyến."
"Ra khỏi thành..."
"Tới vùng thôn quê một chuyến, giúp người dân trừ tà, thôn dân tặng một con gà. Trở về còn chưa mở cửa thành, đồng nhi tiết kiệm, đi nhặt chút củi, ở trong thành đỡ phải tốn tiền mua."
Tống Du kiên nhẫn giải thích.
"Cần gì phải tiết kiệm chút củi ấy chứ, nấu bữa cơm cũng đủ rồi."
Tống Du cũng cho là như vậy, nhưng Tam Hoa nương nương đang ở ngay bên cạnh, vẫn phải nói:
"Có thể tiết kiệm một chút thì vẫn hơn."
Chủ quán nói, lại theo ánh mắt của hắn nhìn lại, thấy cái kia bao trứng muối nữ tử.
"Tiên sinh muốn mua trứng muối?"
"Ta có mua một chút."
"Tay nghề của tiểu nương tử kia không tệ, bao trứng muối vừa vặn, chỉ cần theo thời gian nàng nói đến, hoặc là mua nàng đã để chín, tuyệt đối không thưa cũng không làm. Tiểu nhân từ khi bắt đầu bán cháo trứng muối tới nay đều là mua ở chỗ nàng."
Chủ quán cười nói.
"Tiểu nương tử này chịu khó, cũng thành thật, làm ăn rất tốt, tiên sinh động tác nhanh một chút, hơi trễ một chút, người ta liền bán hết trở về."
"Nghe như bán trứng muối lâu rồi."
"Dù sao từ khi tiểu nhân bán cháo trứng muối tới nay, nàng liền ở bán trứng muối, nghe nói trước kia là bán đậu hũ, nhưng bán đậu hũ so với bao bì trứng đắng hơn nhiều, cũng không dễ kiếm tiền."
"Chủ quán có quen biết sao?"
Chủ quán dừng một chút.
"Nghe nói là từ nơi khác chuyển tới, không cha không mẹ, cũng may có đám thân thích giúp đỡ, sau đó có người làm mai cho nàng, liền gả cho người khác, tựa hồ gả cho một thư sinh, cũng rất có học vấn."
"Như vậy đi."
"Tiên sinh muốn mua thì báo tên tiểu nhân, có thể mua theo giá quen biết của tiểu nhân."
"Hôm khác đi, hôm nay đồ đạc nhiều quá, không chứa nổi."
Đạo sĩ thấy có một người đàn ông đến gần nàng, liền từ trong phòng phía sau nàng đi ra.
Là một người ăn mặc thư sinh.
Người đàn ông mang thức ăn đến cho nàng. Lúc này nàng liền hơi dừng động tác, cởi găng tay, nhận lấy vừa ăn vừa nói chuyện với anh, thoạt nhìn giống như là vợ chồng.
Đạo sĩ hướng chủ quán gật gật đầu, liền xách theo gà, kéo Tam Hoa nương nương rời đi.
"Hình như chúng ta đã gặp người phụ nữ đó."
"Tam Hoa nương nương đã gặp qua là không quên được."
"Củi Tam Hoa nương nương nhặt được đáng giá bao nhiêu tiền?"
"Đáng giá không ít tiền."
Đạo sĩ vừa nói, vừa quay đầu lại nhìn.
Cô gái kia còn đang ăn điểm tâm, chủ quán đã đi tới trước mặt cô, cô giống như cho rằng chủ quán là tới mua trứng, liền ngẩng đầu cùng hắn ta nói chuyện, chủ quán lại chỉ về phía sau, cô gái nghi hoặc, theo phương hướng hắn chỉ quay đầu nhìn lại, buổi sáng phố Trường Kinh rộn ràng nhốn nháo, đã sớm cái gì cũng không nhìn thấy.
Đạo sĩ không khỏi cảm thấy kỳ diệu.
Kỳ diệu không chỉ là gặp nhau, còn có nàng đến Trường Kinh sau đó nghề nghiệp, vừa vặn là bán trứng muối, coi như là một kiểu duyên phận.
Bạn cần đăng nhập để bình luận