Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 58: Tưởng Là Có Thật

Khổng đại sư nói tiếp, hơi ngưng lại, không khỏi thở dài:
"Vì vậy từ sau đó, đồ mà lão khắc chỉ cần có linh vận, tất cả đều không khắc mắt, nếu có người từ đường xa tới thăm, cũng đều nói đây chẳng qua là tam nhân thành hồ*, nói ba hoa."
*Một lời đồn nhiều người khác tưởng là có thật.
"Đại sư nói có lý."
Tống Du gật đầu một cái, dừng một chút: "Nhưng có điểm mà Tống mỗ không đồng ý."
"Mời nói."
"Đại sư là một thợ thủ công thực thụ, thực sự không cần coi nhẹ bản thân."
Tống Du nói với Khổng đại sư:
"Kỹ thuật của đại sư đã thông thần, có thần kỹ này, cũng không khác các thần nhân là bao."
"Tiên sinh nói lời hãy thận trong! Ngẩng đầu ba thước có thần linh!"
"..."
Tống Du cũng chỉ mỉm cười.
Nếu ông lão này có bản lĩnh, nào chỉ là người phàm, đừng nói là thiên cung chúng thần, Tây Thiên chư Phật có mấy người so được với ông ấy?
"Mời đại sư vẽ rồng điểm mắt."
"Tiên sinh cũng đừng sợ."
"Đại sư nói đùa, Tống mỗ cũng chỉ là một tên lang bạt, biết được kỹ thuật đặc biệt, mỗi một kỹ thuật đều là tuyệt đỉnh thiên phú và phải mất nửa đời cố gắng mới đạt được đến đỉnh cao." Tống Du vừa nói vừa chắp tay: "Có được thần kỹ này chứng tỏ ở phương diện này đại sư đã là tuyệt đỉnh thiên hạ, Tống mỗ chỉ ngưỡng mộ kính nể, thế thì sao phải sợ chứ?"
"Tiên sinh quả đúng là tiên nhân."
Khổng đại sư cầm dao và mộc lên, khắc một cặp mắt.
Con mèo gỗ này được khắc rất sống động, mười phần thần vận, có thêm mắt như sống lại.
Toàn bộ quá trình không có chút quái dị nào, giống như là bản thân nó vốn đã sống, Khổng đại sư chẳng qua chỉ dùng dao khắc đánh thức nó dậy thôi. Như là quá trình điêu khắc trước đó, giống như lời Tam Hoa nương nương nói, cứ như con mèo sống đã ẩn nấp ở phía trong tấm gỗ, Khổng đại sư chỉ dùng dao khắc để tìm ra nó thôi.
Ngay cả với đạo hạnh của Tống Du cũng chẳng nhìn ra gì cả.
Chỉ thấy khi con dao khắc dừng lại, con mèo gỗ kia biến thành vật sống, quay quay đầu, nhìn xung quanh. Mới ban đầu còn hơi cứng, rất nhanh đã cử động tự nhiên, nhìn người trong nhà một lượt, nó lại chợt nhảy xuống khỏi cái cọc gỗ, nhanh như chớp chạy ra bên ngoài.
"Nó chạy mất rồi!"
Tam Hoa nương nương kinh ngạc hô thành tiếng.
"Mau ngăn nó lại!"
Khổng đại sư cuống quýt hô lên.
Chỉ có Tống Du không hoảng hốt không vội vàng, hướng theo phía đó nói:
"Xin hãy trở về."
Con mèo gỗ lập tức dừng lại, đưa lưng về phía này, nhưng nghiêng đầu ra nhìn.
Đến khi nó nhìn thấy người gọi nó là Tống Du, như một con mèo nghe người quen gọi vậy, xoay người chậm rãi đi về bên này.
Con mèo này sống thật.
Tống Du đã cảm nhận được sức sống của nó, còn cảm giác được khát vọng tự do của nó.
Trong mấy giây nó bước tới, thậm chí có thể thấy trên người nó có vài chỗ từ cây biến thành lông, từng phần một. Có thể loáng thoáng thấy vài chỗ có màu khác, cứ như chỉ một lúc sau sẽ trở thành con mèo mướp rất khó phân biệt với mèo thường.
Tống Du đưa tay sờ đầu con mèo gỗ, cảm nhận cảm giác của gỗ truyền đến lòng bàn tay, nhìn mèo gỗ lộ ra vẻ hưởng thụ, há miệng không phát ra tiếng động, hắn lộ vẻ trầm tư.
Suy xét câu hỏi đã nhiều năm rồi không có câu trả lời của chính mình –
Đây rốt cuộc là thế giới như thế nào?...
Một giờ sau.
Con mèo gỗ đã không khác gì mèo thường, mắt thường không thể phát hiện.
Chỉ thấy con mèo này và Tam Hoa nương nương có bảy tám phần giống nhau, có lẽ Khổng đại sư khắc dựa theo hình dáng của Tam Hoa nương nương, trong lòng cũng suy nghĩ của chính mình. Mà trừ bề ngoài giống nhau, con mèo dường như chẳng còn gì giống Tam Hoa nương nương, cho dù là khát vọng tự do mãnh liệt của nó, cũng là do đại sư ban cho.
Địa vị của thợ mộc ở trong giới nghệ nhân cũng tính là cao, nếu ông tham gia vào giới nghệ thuật, sẽ được giới tri thức và học giả săn đón, địa vị lại càng cao hơn. Nhưng ở thời đại này, nói cho cùng cũng chỉ là nghệ nhân.
Cộng thêm các phương diện khác ràng buộc, ví dụ như như ánh mắt thế tục, nội tâm đạo đức, dẫn đến việc kỹ thuật của Khổng đại sư không thể sử dụng bừa bãi.
Có lẽ trong nội tâm ông ấy cũng muốn có lãnh địa của riêng mình.
Cũng vì vậy, Tống Du cân nhắc mãi, cũng không dẫn theo con này về. Vốn định đưa nó về Phục Long Quan làm bạn với sư phụ cũng đành từ bỏ, chỉ để ở phòng trúc sau đó thả nó về với núi rừng.
"Đi tìm thế giới của ngươi đi."
Tống Du nhỏ giọng nói với con mèo.
Khổng đại sư đứng ở sau lưng hắn, nhìn đến xuất thần, cũng không có ý định ngăn cản hoặc không nỡ buông.
Tống Du tựa như nghe được tiếng lòng ông.
Tự do của ngươi chính là tự do của ta.
Mắt thấy phải nó đi xa, đi vào rừng giống như những gì mình nghĩ, hắn mới chắp tay với đại sư:
"Những điều kỳ diệu được thấy trong ngày hôm nay quả là có một không hai trong đời, Tống mỗ đi chuyến này không chỉ không uổng, lại có thu hoạch lớn trong quá trình tu hành của mình. Tại đây muốn đa tạ đại sư, xin nhận cái hành lễ của Tống mỗ."
Một người không gấp gáp không vội vàng, hành lễ thật sâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận