Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 441: Mời Nữ Hiệp Nói Thử

"Rất giống với chợ đen."
"Đúng vậy."
"Còn có quy tắc bất thành văn nào nữa không?"
"Rất nhiều."
Đạo sĩ vừa nhìn cô bé ở bên cạnh đang đi theo chiếc bóng của mình, không ngừng dẫm lên chiếc bóng của mình, vừa nhỏ giọng hỏi.
"Mời nữ hiệp nói thử."
"Ví dụ như sau khi giao dịch xong sẽ không đổi hàng, không trả hàng, mua trúng hàng giả cũng không đổi không trả, nhận được tiền giả cũng không trả lại. Mua giá đắt hay rẻ đều xem vào bản lĩnh của chính minh. Hơn nữa, bên trong rất hỗn loạn, cho nên phải thật cẩn thận, không được lộ ra bản thân giàu có, cho nên lúc tiến vào chợ quỷ phải vô cùng để ý. Cũng không để thể để người khác cảm thấy ngươi rất yếu, Nếu như người thực sự yếu đuối, ngươi tốt nhất nên giữ quy củ, đừng để người khác nhìn ra, nếu như ngươi thật sự có bản lĩnh thì có thể thoải mái hơn đôi chút."
Ngô nữ hiệp nói tiếp.
"Thực ra cũng không cần nói nhiều, không cần nói cũng biết, quy tắc ở nơi nào cũng đều giống nhau."
"Nữ hiệp thường tới đây à?"
"Từng tới không ít lần, ta thường tới đây để kiếm chút tiền tiêu, có đôi khi cũng tới để bán tin tức."
"Thì ra là vậy."
Đây là một khu chợ nguyên thủy.
Đạo sĩ bỗng nhiên dừng bước.
Cô bé ở bên cạnh vừa nhìn chằm chằm xuống mặt đất, vừa bước một bước lớn lên phía trước, nó vốn định dẫm lên cái bóng đang di chuyển ở phía trước, thế nhưng cái bóng đó bỗng nhiên dừng lại, không bước lên phía trước nữa, cô bé giẫm hụt vào khoảng không, nó không khỏi sững sờ.
Nó quay đầu lại nhìn chằm chằm đạo sĩ đầy nghi ngờ.
Chỉ thấy đạo sĩ cười với nó một cái, lúc này hắn mới nhấc chân lên.
Mặc dù lúc này không phải thời điểm nhiệt độ cao nhất trong năm, tuy nhiên ánh nắng mặt trời bây giờ vô cùng mạnh, đến buổi chiều, mặt đất đã bị nướng khô. Những dấu chân dẫm lên con đường đất vàng cũng đã trở nên khô cằn, nhớ lại thời điểm lúc tiết trời còn ẩm ướt, có nhiều lúc giẫm lên mặt đất, có khi còn khiến con đường xấu đi, một tiếng rẹt rẹt vang lên, bùn đất vỡ vụn, bắn ra tung toé.
Đi thẳng men theo quan đạo, đi mãi cho tới buổi chiều, cuối cùng cũng đã đi lên con đường nhỏ mà Ngô nữ hiệp trước đây đã chỉ.
Thấp thoáng có thể thấy thôn xóm ở phía trước.
Trên đường đi, thỉnh thoảng có thể gặp được những người cũng đang đi cùng hướng, có những người ăn mặc không khác nông dân là bao, có những người vừa nhìn là biết ngay không phải thôn dân bản địa.
Lúc đi qua thôn xóm, ven đường có không ít thôn dân, họ đứng ở giao lộ, thấy người đi qua đều sẽ hỏi có cần ngủ lại không.
"Ở đây, mỗi khi mở chợ quỷ, đều có rất nhiều ngươi tới, Đại Yến coi trọng việc buôn bán, rất nhiều thôn dân có suy nghĩ linh hoạt cũng tới đây mua bán."
Ngô nữ hiệp giải thích.
"Tuy nhiên, ngươi không cần để ý tới họ, từ chỗ này đi thêm một đoạn nữa sẽ có thôn xóm ở phía trước. Chúng ta tới khá sớm nên có thể tới gần hơn chút nữa, những người tới muộn mới ở lại chỗ này."
"Thì ra là vậy."
"Ngươi đi vào bên trong chợ quỷ hay ở bên ngoài?"
"Bên trong có chỗ ở không?"
"Có hai quán trọ được đục ra từ vách đá ở hai bên."
"Bên ngoài và bên trong khác gì nhau?"
"Nếu ngủ ở bên ngoài, sau khi ngươi mua đồ xong thì phải đi ra, đi lại bên ngoài rất có khả năng sẽ gặp nguy hiểm."
Ngô nữ hiệp nói.
"Có thể mở quán trọ ở bên dưới kẽ đất đều là người có bản lĩnh, lấy tiền cũng rất cao, nhưng nếu ngươi sống bên trong sẽ đảm bảo an toàn cho ngươi, phù hợp cho những người không có mấy bản lĩnh nhưng lại giàu có hoặc mua những đồ vật quý giá, ngủ lại một đêm, sáng ngày thứ hai mới đi ra, cũng vẫn an toàn hơn đi ra vào buổi tối."
"Vẫn là ngủ lại bên ngoài tốt hơn."
Xem ra đây không phải một khu chợ đêm ngoài trời mà mọi người tụ tập tới, sau khi mua bán xong xuôi sẽ rời đi ngay, mà là một nơi cố định, chính quy.
Nếu không có nàng, Tống Du biết đi đâu để nghe những điều này, chuyến đi này của hắn càng thêm hiếm có vì đã biết được rất nhiều điều.
Vừa đi vừa nói, đã đi qua gần hai thôn xóm.
"Đại hiệp! Đạo gia!"
Bỗng có một giọng nói trẻ con truyền tới từ phía trước.
Đạo sĩ và nữ hiệp cùng quay đầu nhìn sang.
Chỉ thấy hai đứa bé, một nam một nữ, một cao một thấp, chị gái khoảng chừng bảy, tám tuổi, em trai chừng năm, sáu tuổi, khuôn mặt vừa đen lại đỏ, chúng đứng ở bên cạnh, nhìn chằm chằm họ.
"Đại hiệp, đạo gia, có một ngủ lại không? Nhà chúng tôi thu tiền rất rê, có chuẩn bị bữa sáng, dù buổi tối có về trễ tới giờ nào cũng vẫn có người thức mở cửa, còn có thể mượn đuốc, nến miễn phí."
"Khách điếm của các người là khách điếm gì?"
Ngô nữ hiệp dừng bước hỏi bọn chúng.
"Mao điếm."
"Một đêm bao nhiêu tiền?"
"Sáu mươi tiền một phòng."
"Nói bậy, ở bên kia trời chưa tối đều là năm mươi."
"Vậy thì năm mươi..."
Giọng nói của cô bé lớn tuổi yếu ớt hơn phần nào, lặng lẽ liếc nhìn nữ tử.
"Có hai phòng không?"
"Có!"
"Đi trước xem xem!"
Ngô nữ hiệp thô lỗ nói chuyện, vung tay lên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận