Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 357: Khiến Người Ta Bất Ngờ

Con chó hoang vốn đang nằm co ro dưới chân tường run lẩy bẩy, bỗng nhiên, chỉ trong chớp mắt, nó nhìn thấy ở ngoài kia, những hạt mưa như chiếc rèm bỗng tràn ngập linh khí và sinh cơ.
Quan sai đi tuần đêm lập thành đội đi lại trên đường, tiếng bước chân và tiếng khôi giáp va vào nhau vang vọng con hẻm nhỏ trong đêm khuya, bọn họ cảm thấy trời đang mưa, không tự chủ bước nhanh chân hơn, áo tơi cũng đã mặc, cứ thế đi, đi mãi, có người không nhịn được thốt lên một câu, dầm mưa thật thoải mái.
Tướng canh gác ở trên tường thành không dám rời bỏ chức trách của mình, bọn họ chỉ thấy mưa rơi xuống chiếc mũ giáp của mình, nước mưa chảy xuống khoé mắt, chỉ một cơn gió thổi qua, tất cả nước mưa đều sẽ dính lên khắp mặt, dù vậy họ vẫn ngẩng đầu lên nhìn một hồi.
Phía trên Quan Tinh Lâu, gió thổi mưa tạt vào cánh cửa sổ, đạo sĩ trung niên thắp đèn dầu lên, mở cửa sổ ra xem, hắn chìm chăm chú cảnh mưa trong đêm tối, nhìn đến xuất thần một hồi lâu.
Phía sau Hạc Tiên Lâu, nữ tử đang xông hương, vẽ tranh, bỗng nhiên nàng hít sâu một hơi, ngoảnh đầu nhìn về phía xa xăm. Vẫn biết vào tiết Cốc Vũ, sinh cơ vẫn luôn dồi dào, nhưng sinh cơ trong tiết Cốc Vũ ở Trường Kinh năm nay lại rất nồng đậm, khiến cho người ta bất ngờ.
Bên trong chùa Thiên Hải, không biết bao nhiêu tăng nhân thức đêm ngắm mưa.
Bên trong miếu Thành Hoàng, tượng thần cũng mở mắt ra.
Vô số cây cỏ mọc lên giữa những khe gạch ở trong thành.
Ở ngoài thành, chim chóc đều tỉnh dậy, rắn rết chui ra khỏi hang.
Những cành mạ non vừa mới gieo xuống cũng chậm rãi lớn lên trong cơn mưa.
Các loại cây trồng nếu vẫn còn là hạt giống thì cũng dần dần nảy mầm, còn nếu đã là cây con cũng đã chậm rãi cao lên đôi chút trong làn mưa đêm.
Nếu hỏi thứ gì lớn lên nhanh nhất?
Ngày thường, loài cây sinh trưởng nhanh nhất đương nhiên chính là cây trúc.
Có đôi khi, chỉ trong một đêm, cây trúc có thể phát triển từ một mầm cây nhỏ mới nhú lên khỏi mặt đất thành một cây trúc cao hơn đến hai, ba thước. Hôm nay, nhờ được linh khí tẩm bổ, sinh cơ thúc đẩy, chỉ trong một đêm, nó có thể cao hơn từ vài thước đến một, hai trượng. Những cây trúc tương phi bị chặt tận gốc ở Trường Kinh từ hơn nửa tháng trước, nay đều đã mọc lên hết chỉ trong một đêm, mặc dù không thể nói vẫn sum suê như lúc ban đầu, nhưng cũng khiến cho vô số người đi đêm phải kinh ngạc.
Trời sáng, mưa vừa hay cũng đã ngớt.
Tống Du cũng từ từ mở mắt ra.
Thời tiết như vậy, dẫn tới việc nguồn linh khí cũng phục hồi nhanh hơn, tối qua vừa mới dùng hết tất cả linh lực Cốc Vũ, hôm nay tỉnh dậy, tất cả vậy mà đều đã phục hồi lại.
Chân trái của hắn có hơi nặng.
Hắn cúi đầu xuống xem...
Một cô bé mặc bộ y phục ba màu, cả người nằm bò trên mặt sàn ở phía bên trái trước mặt hắn, mặt xoay về phía hắn, nó co người lại thành một khối, hai cánh tay, nửa thân trên và đầu đều đặt trên đầu gối của hắn, giống như coi đầu gối hắn là mặt bàn để nằm sấp lên ngủ. Còn nó thì biến thành hình người, vẫn là hình dáng một cô bé, nó co lại thành một khối nên trông càng nhỏ bé, quần áo nó mặc lại rộng thùng thình, cả người nó trông giống như được ghép từ hai mảnh lại với nhau.
Nửa thân trên là một mảnh, nửa thân dưới là một mảnh, màu sắc cũng không giống nhau.
"Tam Hoa nương nương."
Tống Du vươn tay ra lay nó.
Con mèo vẫn luôn luôn cảnh giác lúc này vậy mà có hơi mơ màng, cho dù có bị đánh thức cũng không sợ tới nhảy cẫng lên, nó hé mắt ra thành một đường thẳng, ngẩng đầu lên nhìn Tống Du một cái, sau đó đưa tay lên dụi mắt.
"Trời sáng rồi à..."
Giọng nói mơ mơ màng màng, là giọng nói của con nít.
"Trời sáng rồi."
"Ngày thứ hai rồi à?"
"Đương nhiên rồi."
"Ồ..."
Cô bé cuối cùng cũng đứng lên, một cánh tay nhỏ bé của nó chống lên đầu gối của Tống Du, một cánh tay khác vươn ra, nó duỗi người một cái, dần dần tỉnh táo lại, lúc này nó mới hỏi Tống Du: "Đạo sĩ, ông thấy Tam Hoa nương nương có gì không giống trước đây?"
"Mơ màng hơn."
"Hả?"
"Thông minh hơn."
"Không phải."
"Không đúng à?"
"Đúng! Không phải điều này!"
"Vậy thì khác chỗ nào?"
"Ông xem quần áo của Tam Hoa nương nương."
Cô bé kéo quần áo của mình ra cho hắn xem.
Tống Du cúi đầu xuống xem, không có gì khác lúc trước cả, sau đó hắn lại xoay đầu xem lại lần nữa mới phát hiện ra bộ quần áo ba màu hắn may cho Tam Hoa nương nương ở huyện Nam Hoạ đang được đặt trên tủ.
Ánh mắt của cô bé lấp lánh: "Tam Hoa nương nương biến ra đấy."
"Tam Hoa nương nương thật lợi hại."
"Ông có thể tự biến ra quần áo không?"
"Ta không làm được."
"Ông không lợi hại."
"Ta đương nhiên không bằng Tam Hoa nương nương."
"Đúng vậy."
"Để ta chải tóc cho Tam Hoa nương nương."
Tống Du vỗ vào đầu gối của mình rồi đứng dậy nói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận