Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 659: Chứng Kiến

Đều là những người bệnh còn có thể đi lại được, họ đứng ở hai bên, dọc theo đường đưa tiễn.
"Tiên sinh đi rồi sao?"
"Sư phụ sau này đi đâu?"
"Đa tạ tiên sinh và đại sư a..."
"Tiên sinh là thần tiên hạ phàm a..."
"Đại sư chính là Bồ Tát hiển linh cứu thế..."
"Tiểu nhân dập đầu trước tiên sinh và đại sư."
"Đại ân đại đức của tiên sinh và đại sư, lão thân sợ là cả đời này cũng không báo đáp được."
Một mớ âm thanh hỗn độn liên tiếp vang lên ở hai bên.
Nét mặt của đại sư và đạo sĩ có phần khác biệt.
Tăng nhân vô cùng kiên nhẫn nhất nhất trả lời, nói cho bọn họ lý do biết vì sao mình phải đi, sau đó lại đi nơi nào, trấn an tâm của bọn họ, lại cùng bọn họ nói lời từ biệt. Nếu gặp phải có người hành lễ, lần lượt đáp lễ, nếu gặp phải bách tính quỳ xuống dập đầu, đều vội vàng chạy lại đỡ, không ngại phiền toái, không từ vất vả. Nếu gặp phải có người cởi trang sức trên người tặng, thì hết thảy từ chối, ngược lại đem đồ ăn bánh bao mình buổi sáng không nỡ ăn đưa cho một đứa bé nhiễm bệnh không lâu.
Đạo sĩ dường như lại an tĩnh hơn nhiều, chỉ cất bước từ trong đó đi qua, dùng đôi mắt bình tĩnh nhìn bách tính đứng hai bên, lĩnh hội giờ khắc này, như có điều suy nghĩ.
Đây thực sự là cảnh tượng hiếm hoi hắn có thể chứng kiến được.
Con đường chung quy lại cũng không dài, đi chậm hơn chút nữa, không bao lâu đã đến đầu bên kia.
"A Di Đà Phật, bên ngoài trời lạnh, xin các vị đừng ở lâu, xin hãy trở về."
Tăng nhân xoay người đứng ở cửa phường bệnh, đối mặt với mọi người, chắp tay trước ngực, thi lễ thật sâu:
"Bần tăng liền đi trước một bước, nguyện chư vị thí chủ ở đây đều có thể trị khỏi bệnh. Cầu xin Phật tổ phù hộ, kiếp này không bệnh tật tai ương. Các vị cũng không cần niệm quá nhiều, thiên địa rộng lớn, làm việc thiện ắt sẽ đồng tâm."
"Tại hạ cũng xin cáo từ."
So với đại sư thì đạo sĩ lại nói ngắn gọn hơn rất nhiều.
Hai người xoay người, một người hết sức quyết đoán, người còn lại thì vẫn còn chút luyến tiếc, đi ba bước lại quay đầu trở lại nhìn, dần dần khuất bóng. ...
Cho dù là giao thừa, đường phố của Hàn Tô vẫn thanh tịnh như trước, trên đường còn lưu lại tuyết đêm qua.
Đạo sĩ cùng tăng nhân chậm rãi đi ở phía trước, kiếm khách cùng hai con ngựa đi theo phía sau, mèo con tương đối tự do, lúc đi trước lúc lại lùi về sau, hít hít ngửi ngửi mọi chỗ.
Thứ làm cho người ta cảm thấy an ủi chính là, tuy rằng hầu hết trên mặt đường đều là tuyết, nhưng cũng có mấy hộ đã dọn phần tuyết trước cửa nhà, có lúc đi tới nơi nào đó trên phố, còn có thể nghe thấy có tiếng xúc tuyết, có thể nhận ra nơi phát ra âm thanh nhờ hướng mà Tam Hoa quay đầu lại để phân biệt nơi có tiếng xúc tuyết. Xoạt xoạt xoạt, âm thanh ấy cứ quanh quẩn trên bầu trời thành cổ yên tĩnh sau khi tuyết rơi, làm cho người ta cảm thấy sạch sẽ đến lạ thường, giống như cùng lúc với tuyết được xúc đi thì lỗ tai họ cũng như được rửa sạch.
"Nghe đạo trưởng nói, thuở nhỏ đạo trưởng ở trên núi tu đạo?"
"Từ nhỏ tại hạ được sư phụ nhặt được."
"Cũng không có gì ngạc nhiên khi đạo hạnh của túc hạ lại cao như vậy."
"..."
Tống Du không khách sáo phủ nhận, chỉ hỏi lại:
"Đại sư xuất gia khi nào?"
"Bần tăng năm hai mươi hai tuổi xuất gia."
"Hai mươi hai tuổi sao?"
Điều này làm cho Tống Du có chút bất ngờ.
Đừng thấy tăng nhân này đối mặt với yêu dịch có chút vô lực, thường tự xưng đạo hạnh nông cạn, pháp lực thấp kém, kỳ thật đạo hạnh thật sự không được tính là thấp, so với nhiều người tu hành mà Tống Du gặp qua rất nhiều người tu hành quả thực đều hơn hẳn.
Mà đối mặt với triệu chứng bệnh có giữ được bình tĩnh hay không, mặc dù không có mối liên hệ với đạo hạnh, nhưng cũng phải xem có tinh thông đạo này hay không.
"Bần tăng vốn xuất thân từ một gia đình giàu có, lúc nhỏ không hiểu chuyện, lúc trẻ cũng ăn chơi trác táng, làm không ít chuyện sai lầm, sau đó được sư phụ làm phép, lúc này mới tỉnh ngộ, xuất gia làm tăng."
Tăng nhân nói xong, biểu tình cũng vô cùng bình tĩnh, mặt mỉm cười:
"Cho nên làm tăng muộn hơn rất nhiều."
"Biết sai có thể sửa, thiện mạc đại yên."
"Bần tăng cũng có suy nghĩ như vậy."
Tăng nhân tuy rằng mệt mỏi, giọng nói lúc này lại vô cùng bình tĩnh:
"Kiếp này mọi chuyện đã như vậy, không thể thay đổi, vậy thì nên làm nhiều chuyện tốt, chỉ nguyện kiếp sau, khi được bồ đề, thân như lưu ly, trong ngoài minh triệt, tịnh không tỳ vết tục tĩu, quang minh chính đại."
"Sau này đại sư tính sẽ đi đâu?"
"Hàn Tô không chỉ có trong thành mới có bách tính, phần lớn bách tính còn ở ngoài thành. Hôm nay bần tăng đã ở trong thành đem hết toàn lực, nên đi ra ngoài thành giúp bách tính nơi ấy."
Tăng nhân nói xong, dừng lại một chút, lại nói thêm:
"Tuy nói ngoài thành dịch bệnh không nghiêm trọng bằng trong thành, có thể nghĩ đến chuyện chữa trị cho bách tính ngoài thành cũng sẽ khó khăn, vất vả hơn nhiều so với trong thành. Bần tăng vừa hay cũng muốn ở lại lâu một chút."
"Như thế này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận