Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 278: Nói Sảng

"Vậy xin mời nữ hiệp vào trong nói chuyện."
"Ngươi chưa nấu ăn à?"
"Vẫn chưa, ta đang bận chút việc."
Ngô nữ hiệp không khách khí mà bước vào bên trong.
Con gà quay được đặt ở trên bàn. .
Mùi thơm thoang thoảng phảng phất cả căn phòng.
Độ khoảng gần nửa canh giờ sau.
Tống Du đem đậu hũ mua lúc chiều đem chiên vàng đều hai mặt, hắn nấu thêm nấu canh trứng gà rau xanh, tiện làm thêm một đĩa dưa muối nhỏ ăn cùng hai bát cơm.
Chiếc bàn vuông rất nhỏ, mỗi bên chỉ đủ cho một người ngồi, nhưng hai ngồi thì sẽ hơi chật chội.
Cô gái ngồi đối diện hắn đang xé thịt gà.
Gà quay bên ngoài màu sắc vừa vặn, bên trong thì rất mềm, chỉ cần dùng tay nhẹ nhàng xé là thịt sẽ rơi xuống. Thậm chí ở một số phần còn không cần dùng đến lực của tay để xé, thịt và xương sẽ tự động tách ra, có thể thấy rõ từng kiếng thịt. Thịt gà ăn kiểu này sẽ ngon hơn so với cắt ra, và cũng cảm thấy thoải mái hơn nhiều.
"Có vẻ như ta phiền đến cô rồi."
"Gì mà phiền đâu? Chỉ là một bữa ăn kết giao thôi! Đi được nửa đường ta mới nhớ ra là đã hết gạo, hôm nay lại hơi mệt, không muốn đi mua nên đành phải đến nhà đạo sĩ đây ăn tạm bát cơm."
Cô gái tiếp tục xé gà mà không ngẩng đầu lên, nói:
"Còn nữa, vẫn là ta nhờ phúc của ngươi."
"Sao lại nói như vậy?"
"Ừm..."
Cô ấy suy nghĩ một lúc, lắc đầu nói:
"Chuyện này cũng khó nói lắm."
Dù sao trước khi hắn tới đây, cô nhìn thấy gà quay được bán ven đường, mùi thơm ngon, cô cảm thấy thèm ăn, tuy nhiên, cô sống ở đây một mình, dù cũng có quen biết với hàng xóm xung quanh, có người là bạn của sư phụ cô lúc trẻ, cũng rất chăm sóc và chiếu dố đến cô. Nhưng vì chênh lệch tuổi tác quá lớn nên khi ở chung sẽ không được thoải mái, nên cô sẽ không mua.
Không phải là một mình thì không thể ăn hết được.
Mà là nợ một điều gì đó.
Bây giờ cô có thêm một người bạn mới, tuy không thể nói là quá sâu sắc hay thân thiết, nhưng cũng có thể coi là hợp ý, vừa ăn vừa chuyện trò vài câu. Nhờ vậy mà cô ta cũng không suy nghĩ gì nhiều, cứ vậy mà bỏ tiền mua thôi. Mua xong thì cô phát hiện, lần bỏ tiền hôm nay so với những lần khác trước đây quả thật vui vẻ hơn rất nhiều.
"Ngươi ăn đi."
Cô gái lau tay và cầm đũa lên.
Đầu tiên cô gắp một miếng thịt nếm thử, đồng thời nói với Tống Du:
"Không phải tối qua ngươi nói có thể trừ tà sao? Hôm nay ta vừa tình cờ phát hiện ra có một người đàn ông trong một gia đình nọ bị tà ma ám. Họ kể rằng buổi tối anh ta vẫn bình thường. Vậy mà sáng sớm hôm nay anh ta bắt đầu sốt cao, nói sảng, run rẩy và la hét, cứ nói rằng đừng làm hại ta... Món gà quay này ngon thật đấy, rất vừa miệng... Hiện tại thì vẫn chưa tỉnh."
Tống Du cũng cắn một miếng.
Tuy không có gia vị, không đủ thơm nhưng ăn rất ngon, có thể nếm được vị muối bên trong chân và ức gà, không giống như món gà quay mà hắn từng ăn ở huyện Tường Nhạc trước đây, chỉ có lớp bên ngoài là có hương vị mà thôi.
"Xin đa tạ nữ hiệp."
"Đừng cảm ơn ta. Dù sao thì ta cũng mang đến công việc làm ăn cho ngươi. Một mình ngươi có thể đi cùng An Thanh Yến Tử chắc không vấn đề gì chứ?"
"Cứ đi thử sẽ rõ."
"Chắc sáng mai có người sẽ tới tìm ngươi. Nếu ta không tới thì coi như là ta chưa nói gì."
"Được."
Tống Du cúi đầu, tập trung ăn uống.
Cơm nước xong xuôi, vị nữ hiệp này vỗ tay rời đi. Dáng đi của cô ta rất thoải tự do thoải mái. Tống Du dọn dẹp bát đĩa rồi đi nghỉ ngơi sớm.
Sáng sớm hôm sau, quả nhiên có người tới tìm hắn.
Đó là một phụ nữ trung niên.
Nghề này cũng giống như lương y, người trẻ tuổi thường sẽ không nhận được sự tin tưởng nhiều. Ngườii phụ nữ ấy hỏi Tống Du rằng sư phụ của hắn có ở đó không. Tuy nhiên, sau khi đến, Tống Du nói với cô ta rằng trước khi người kia tỉnh lại thì sẽ không lấy tiền. Với niềm hy vọng cuối cùng, cô ta đưa Tống Du về nhà mình.
Lúc ra cửa hắn cũng gặp vị nữ hiệp hôm trước đang mua gạo.
Hai người chào nhau rồi mỗi người một ngả.
Nhà người phụ nữ kia cũng ở Tây Thành, nhưng khá xa, đi bộ đến đó phải mất hơn nửa canh giờ.
Tống Du vừa đi vừa hỏi thăm về tình hình của người phụ nữ.
Hắn được biết, chủ nhà cô là một người làm vườn lang thang, một số quý tộc ở Trường Kinh Thành cũng không có người làm vườn riêng trong nhà. Những người giúp việc bình thường tay nghề không được tốt nên họ đã thuê những người như anh ta để chăm sóc khu vườn, hoa và cây trong sân của họ.
Mặc dù tối hôm đó anh ta về hơi muộn một chút nhưng cũng không đến mức vi phạm lệnh giới nghiêm. Lúc trở về vẫn ổn, tuy nhiên vì lý do nào đó mà ngày hôm sau anh ta không tài nào dậy được.
Tống Du theo cô đi vào một con hẻm.
Con hẻm này là một con dốc.
Một bà lão ở trên dốc dội nước bẩn, dòng nước theo đó mà chảy xuống. Vị đạo sĩ cùng người phụ nữ và con mèo vội vàng tránh về một phía.
Bạn cần đăng nhập để bình luận