Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 672: Băng Tuyết

Đôi mắt của hồ ly trong suốt giống như hổ phách, phản chiếu trận va chạm ở phía trước, có thể nhìn thấy rõ ngọn lửa đang lan ra dọc theo cơ thể của con vượn tuyết, phác họa ra hình dáng của nó. Sau đó, ngọn lửa lập tức đánh vào khoảng tuyết phía sau lưng con vượn tuyết khổng lồ, băng tuyết giống như bị tan ra trong chớp mắt, từng làn khói trắng bốc lên.
Con vượn tuyết khổng lồ cũng nhanh chóng tan ra.
Trong chớp mắt, đã không còn nhìn rõ hình dáng ban đầu của nó nữa, lại chớp mắt thêm cái nữa, nó đã không đứng vững, ngã rầm xuống mặt đất.
Nhưng cũng đồng thời ngay lúc đó, lại có vô số con vượn tuyết khổng lồ giống như cơn vượn tuyết vừa rồi, thậm chí còn cao hơn xuất hiện ở bờ bên kia, tất cả chúng đều rống giận ầm ầm lao tới, khí thế không gì sánh được, tường chừng như trước mặt có là tường thành cũng sẽ bị chúng phá tan.
Chỉ thấy đạo sĩ bấm pháp quyết, đưa tay lên vẫy một cái.
"Tách tách..."
Mấy tia sáng màu vàng nóng rực lao ra.
Ánh sáng vừa đi tới không trung liền biến thành ngọn lửa, ngọn lửa bay múa trên không trung như con rồng, dần dần lao về phía những con vượn tuyết khổng lồ đang chạy tới từ bên kia bờ.
"Ầm ầm ầm..."
Lúc ngọn lửa nổ tung bắn tung tóe khắp nơi, không khí cũng bị mở ra.
Mấy con vượn tuyết khổng lồ dần dần ngả xuống con đường đá phía trước, sau đó tan thành nước thành tuyết, cũng có con biến thành khói trắng.
Đạo sĩ không chút vội vàng đi qua vực sâu.
Hắn đi tới bờ bên kia, có cảm giác khác biệt.
Quay đầu nhìn lại, vực sâu vẫn còn ở đó, chỉ là nó hẹp hơn trước rất nhiều, vực sâu mà hắn nhùn thấy vừa nãy, biên giới là giả, khu vực ở giữa mới là thật.
Con đường bên phải vẫn nối liền với vực sâu.
Con hoả hồ kia đã nhấc bước dẫm lên con đường đá, rón rén đi theo hắn.
Đạo sĩ không đi mà đứng lại chờ nó.
Hắn vừa đợi vừa như có gì đó suy nghĩ.
Yêu ma ở Tuyết Nguyên này là linh vận của địa trạch, không phải linh vận của đồi núi, đối với nó mà nói, việc xé rách mặt đất tạo thành vực sâu đáng lẽ không hề dễ dàng như vậy. Đã biết là nó đã có kỹ năng thần thông trên phương diện khác. Vậy thì rất có khả năng vực sâu này chính là linh trạch của Hoà Nguyên lúc trước.
Sau khi đi qua vực sâu, sức sống của mặt đất rõ ràng đã yếu đi, yêu khí, âm khí trở nên nặng nề hơn rất nhiều, xem ra nơi này mới là thế giới trung tâm của nó.
Lúc này, xích hồ đã đi lên phía trước, nó ngẩng đầu lên nói với hắn.
"Ngươi và sư phụ của người giống nhau, cũng tu ngũ hành linh pháp, chủ yếu tu luyện pháp thuật Ngũ Hành?"
"Căc hạ lại muốn ngăn trở ta như thế nào?"
"Vậy phải xem bản lĩnh của ngươi!"
"..."
Tống Du mỉm cười nhìn nó, phất tay.
"Mời túc hạ trở về đi."
"!"
Xích hồ giật mình một cái, ánh mắt bỗng nhiên sáng hơn mấy phần.
Nó nhìn trái nhìn phải, giống như vừa tò mò vừa bối rối, sau đó nó ngẩng đầu lên nhìn Tống Du một cái, biểu cảm linh động, thấy Tống Du vẫy tay với mình, nó lập tức xoay người đi về phía con đường đá ở bên kia, đi được vài bước thì quay đầu lại.
Sau khi nó đi qua vực sâu, Tống Du mới quay đầu lại, dời đất về chỗ cũ, chuyển con đường đá về mảnh đất bên cạnh.
Âm thanh mặt đất chuyển dời khiến con hồ ly giật mình một cái, nó vẫn không chạy đi xa, rất nhanh đã dừng bước lại, nó đứng ở bên kia bờ tuyết, lúc thì cúi đầu, lúc thì ngẩng đầu, tò mò nhìn chằm chằm hướng này.
Quả thật là Tinh Linh sống ở trong tuyết.
Hà cớ gì lại biến thành hình người? Dáng vẻ của nó vốn đã cực kỳ xinh đẹp.
"..."
Tống Du thu hồi tầm mắt, tiếp tục đi lên phía trước.
"Ầm ầm!"
Tiếng rung chuyển truyền tới từ mặt đất đằng xa.
Nhìn ra xa, phía trước là một màn đêm tăm tối, giống như có thiên uy vô cùng mạnh mẽ bùng lên, có không ít chấm đen xuất hiện ở đường chân trời, đang hùng hổ lao tới hướng này.
Vẻ mặt của Tống Du vẫn rất bình tĩnh.
Lúc này, hắn đã bước vào khu vực trung tâm của yêu quốc Tuyết Nguyên. Ngẫm lại, khoảng cách đi tới linh nhãn của linh trạch ở dưới mặt đất cũng không còn xa nữa.
Mặc dù yêu quái ở nơi này là thần linh Tiên Thiên, pháp lực cao cường, thần thông quảng đại. Chúng lại cộng sinh với linh trạch ở dưới mặt đất nên khó mà tiêu diệt được. Nhưng chúng cũng bị vây ở nơi này, nếu như ranh giới của nơi này không được mở rộng, chúng cũng khó mà rời đi được. Mặc dù Tống Du đã tới tìm nó, nhưng nó vẫn không ngăn cản được hắn, chỉ có thể ngoan cường đối đầu một trận.
Giống như lời hắn đã nói, so tài để xem thực hư ra sao.
Tống Du lập tức dừng lại, sau đó đổi sang hướng khác.
Hắn bắt đầu đi về hướng Tây.
Tay phải của hắn chống gậy mà đi, tay trái bấm pháp quyết, vừa đi vừa phất tay tạo ra mấy luồng ánh sáng.
Tất cả đều là linh lực bốn mùa ẩn chứa sinh cơ.
"Mời Sơn Thần giúp đỡ."
Giọng nói của hắn vừa rơi xuống đất, mặt đất liền rung chuyển, tiếng vang liên tiếp.
"Ầm ầm ầm!"
Lớp băng bị đánh vỡ. Đất tuyết xốc lên.
Những cự nhân cao tới hai ba trượng xuất hiện khắp nơi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận