Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 636: Tuyết Nguyên

"Huyện Cảnh Ngọc giáp ranh với Quy Quận, tiên sinh đi về phía Bắc chừng trăm dặm là có thể đi tới địa giới Quy Quận."
Lưu quận trưởng ngả nửa người ra sau, vừa đi vừa nói chuyện với Tống Du ở đằng sau.
"Chỉ là bây giờ ở Quy Quận ôn dịch hoành hành, đường đi tới Quy Quận đã bị phong tỏa từ lâu. Mặc dù đã có lệnh không thể ra vào, nhưng cũng khó đoán được tình hình ở quan khẩu ra sao. May mà ta cũng có quen biết với tướng quân coi giữ quan khẩu. Lưu mỗ đã tự tay viết một bức thư để chuẩn bị cho tiên sinh, không biết có tác dụng với tiên sinh có hay không."
Lưu quận trưởng lấy một phong thư từ trong tay áo ra.
"Quận trưởng có lòng rồi."
Tống Du nhận lấy bức thư rồi nói.
"Điều nên làm, điều nên làm."
Lưu quận trưởng ngừng lại, sau đó mới nói tiếp.
"Sau khi tiên sinh đi tới Quy Quận, như muốn tiếp tục đi về phía Bắc, từ Quy Quận đi tới ranh giới Ngôn Châu, phải đi qua Tuyết Nguyên. Từ khi đại yêu chiếm cứ Tuyết Nguyên đến nay, nơi đó từ lâu đã không có người ra vào, không biết làm thế nào để đi từ Tuyết Nguyên tới Ngôn Châu, ngẫm lại nếu nơi đấy thật sự có trọng binh trấn giữ, có lẽ cũng không phải để phòng ôn dịch."
Lưu quận trưởng cẩn thận quan sát đạo sĩ ở trước mặt.
Trong bụng hắn thầm nghĩ, với tính cách và tác phong làm việc của vị tiên sinh này trong hành trình ở Hòa Châu, nếu như hắn thật sự đi qua Tuyết Nguyên, chắc chắn không chỉ đơn giản là mượn đường đi qua.
Hơn nữa lúc còn ở Dật Đô, hắn tự cho rằng mình đã biết rõ bản lĩnh của vị tiên sinh này, bây giờ xem ra, lúc hắn còn làm quan ở Dật Đô chẳng qua cũng chỉ là con sâu nhìn núi, tự cho rằng mình đã nhìn thấy núi lớn, nhưng thực tế chỉ nhìn thấy một phần nhỏ trên núi mà thôi. Mãi cho tới mấy ngày trước, hắn cho rằng tiên sinh có thể giúp mình diệt trừ Vĩnh Dương chân nhân đạo pháp cao thâm, nhưng không ngờ tiên sinh lại ra tay giết chết Lôi Công.
Trước kia, hắn cho rằng không phải đại năng thần tiên thì không chế chống lại thần tiên ở Tuyết Nguyên, bây giờ lại cảm thấy khó mà nói trước.
Chỉ nghe giọng nói của đạo sĩ trẻ tuổi truyền tới từ phía trước.
"Quận trưởng có biết gì về Tuyết Nguyên chăng?"
Trong lòng Lưu quận trưởng thầm nói quả nhiên là vậy, lập tức có sao nói vậy.
"Không giấu diếm tiên sinh, mặc dù Phổ Quận chỉ cách Tuyết Nguyên một quận là Quy Quận, nhưng chúng ta cũng không hiểu biết mấy về Tuyết Nguyên, chỉ biết trước khi đại yêu chiếm cứ Tuyết Nguyên kia, nơi đó không phải lên là Tuyết Nguyên, mà tên là Hòa Nguyên. Từ đông sang tây dài hai trăm dặm, từ nam sang bắc dài hai trăm năm mươi dặm, đất đai bằng phẳng, đừng nói một ngọn núi, đến cả một cái dốc nhỏ cũng không nhìn thấy, tất cả đều là đồng ruộng màu mỡ. Cũng không biết tại sao, lương thực ở đây không chỉ thu hoạch rất tốt, hơn xa những nơi khác, hương vị cũng rất ngon, từng là gạo cống phẩm cho hoàng cung, có thể nói rằng tên tuổi Hòa Châu vốn bắt nguồn từ nơi này."
"Thu hoạch rất tốt, hương vị cực ngon..."
Tống Du thì thào lặp lại lời hắn, có thể là do đất đai màu mỡ, khí hậu thích hợp, cũng có thể là do linh khí nồng đậm.
"Nghe nói sau này mười tám bộ thảo nguyên Tái Bắc cử binh đi xuống phía nam, một đường rong ruổi qua Ngôn Châu, cướp bóc đốt giết khắp Hòa Nguyên, không chuyện ác nào không làm, giết đến mức gần như trống rỗng, máu nhuộm đầy đất, khắp nơi đều là tiếng quỷ khóc. Sau này, chúng lại đối đầu với tinh binh của Đại Yến ta ở Hòa Nguyên, chém giết suốt mấy tháng trời, trận địa nhiều lần đổi chủ, hao tổn hơn mười vạn tướng sĩ, nghe nói sau này gạo được trồng ra cũng đều nhuộm đỏ."
Lưu quận trưởng trầm giọng nói.
"Năm Hòa Nguyên thứ hai, khí hậu nơi đó dường như hoàn toàn thay đổi, thường có mưa tanh, gió lạ, khiến rất nhiều người rời đi, hơn mấy trăm dặm ruộng lúa màu mỡ cũng vì vậy mà không còn nữa, không bao lâu sau, lại xảy ra chuyện đại yêu."
"Tại sao nơi đấy lại đổi tên thành Tuyết Nguyên?"
"Bởi vì bắt đầu từ hơn mười năm trước, thời tiết ở Hòa Nguyên bất ngờ thay đổi, tuyết phủ bốn mùa, quanh năm không đổi, cho dù trời có mưa lớn ra sao thì nơi đấy cũng vẫn bị băng tuyết bao phủ, giống như mùa đông, đã vậy còn có yêu ma tàn phá bừa bãi, không ai có thể ra vào."
"Thật thần kỳ."
Tống Du vừa suy nghĩ vừa nói.
"Nghe nói ôn dịch ở Quy Quận cũng được truyền từ chỗ Tuyết Nguyên."
"Không phải không ai ra vào ư?"
"Thường xuyên có yêu ma ra vào."
"Thì ra là như vậy."
Tống Du gật đầu nói.
"Quận trưởng có biết gì về ôn dịch ở Quy Quận chăng?"
"Quận trưởng của Quy Quận tên là Lâm Tri Đồng, vừa hay là đồng hương của tri huyện Cảnh Ngọc chúng ta, nếu tính xa hơn một chút, có thể xem như huynh đệ cùng tộc."
Lưu quận trưởng nói.
"Lâm Tri huyện cùng Quy Quận Lâm quận trưởng thường thư từ qua lại với nhau, nhờ có bọn hắn, Lưu mỗ cũng có chút hiểu biết về tình hình bên kia. Nghe nói đợt ôn dịch này không khác gì mấy so với ôn dịch bình thường, điểm khác biệt duy nhất chính là, những phương pháp thường sử dụng để đối phó với ôn dịch bình thường đều không có tác dụng với trận ôn dịch này..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận