Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 264: Sinh Cơ Vô Hạn

Đàm luận như vậy tự nhiên chỉ là trò chuyện, mỗi người một ý kiến, chỉ để tham khảo, cụ thể như thế nào thì phải tự mình đi xem, tuy nhiên cũng coi như có một chút thu hoạch. Chỉ là hắn rốt cục dọa sợ Tam Hoa nương nương, cũng không ở lại lâu.
Ngủ một đêm.
Sáng sớm hôm sau, Tống Du ăn sáng xong lập tức thu dọn hành lý. Lúc dẫn ngựa đi đến trong sân, hắn không khỏi dừng bước, ngẩng đầu đánh giá cây khô trước mắt này, lộ ra vẻ đáng tiếc, nói với Bắc Sơn đạo nhân đang ở bên cạnh đưa tiễn:
"Đạo huynh, nước suối sau núi đã có linh khí, có thể làm cho hoa sen vốn nở mùa hè lại liên tiếp nở rộ vào mùa đông, cho thấy sinh cơ vô hạn, vì sao không dùng nó để cứu cái cây đã chết khô này?"
"Đạo hữu có điều không biết."
Bắc Sơn đạo nhân nói với hắn:
"Cây này bệnh đã ăn sâu vào xương tủy, nước trong linh tuyền linh trì nếu rời khỏi ao, linh khí sẽ tiêu tan rất nhanh, không thể cứu được nó."
"Thì ra là như thế..."
Tống Du đăm chiêu, cũng không hỏi hay nói nhiều lời, chỉ giơ tay lên, trong tay tụ mấy luồng linh khí:
"Được đạo huynh khoản đãi, tại hạ cảm kích vô cùng, cũng vì đạo huynh cứu cây cổ thụ trong viện trở về để làm hồi báo, cũng vì Phù Vân Quan này của đạo huynh thêm một phần nhã thú."
Nói xong khoát tay áo, linh khí bay về phía cây cổ thụ.
Người thường không thấy được biến hóa của cây cổ thụ, nhưng người tu đạo lại có thể cảm giác được, bên trong đã có sinh khí trở lại.
"Hảo thủ bút của đạo hữu, ta cảm ơn."
"Ta nên cảm ơn đạo huynh."
Bắc Sơn đạo nhân một mực tiễn hắn đến cửa đạo quan.
"Đúng rồi, tối hôm qua cùng đạo hữu tán gẫu tận hứng, càng nói càng xa, cho nên đã quên chuyện Bình Châu Vân Đỉnh Sơn ở gần ngay trước mắt."
Bắc Sơn đạo nhân đột nhiên nhớ tới, lập tức hỏi Tống Du ngay tại cửa:
"Đạo hữu đã từ Bình Châu đến, đã từng đi qua núi Vân Đỉnh chưa?"
"Đã đi qua rồi."
Tống Du không thể không trả lời.
Bắc Sơn đạo nhân lại hỏi:
"Cũng là đi tìm tiên sao?"
"Đúng vậy."
"Ha ha, bần đạo nói tu sĩ ở Âm Dương Sơn Phục Long Quan giống như tiên nhân, lại không ngờ Phục Long Quan tiên nhân cũng đang tìm tiên."
Bắc Sơn đạo nhân nở nụ cười:
"Đạo hữu có tìm được không?"
"Ở dưới núi thấy bia đá cổ nhân lưu lại, thoáng thấy cổ nhân trong khí thế của ngọn núi, biết hắn ẩn nấp trong núi, phẩm tính cao khiết, cũng cảm thấy chuyến đi này không uổng."
Tống Du thành thật trả lời.
"Vậy cũng không phải là vị 'tiên nhân' trong lời đồn mà Thôi tri huyện gần đây gặp phải chứ?"
"Tất nhiên không phải."
"Nói vậy đạo hữu cũng từng nghe nói qua lời đồn Thôi tri huyện gặp tiên, sao đạo hữu không nghĩ tới chuyện đi Vân Đỉnh sơn tìm kiếm một lần nữa? Xem rốt cuộc nói về cái gì?"
"Không có."
"Ồ? Tại sao?"
Bắc Sơn đạo nhân sửng sốt, lại càng khó hiểu.
"Không dễ nói."
"Không dễ nói?"
Bắc Sơn đạo nhân nhíu mày, lâm vào suy tư.
"Bần đạo hôm qua vốn là muốn đi Vân Đỉnh Sơn một chuyến, tìm kiếm "tiên nhân" mà Thôi tri huyện gặp phải, bất kể là chân tiên nhân, hay là dùng yêu tà trì hoãn tuổi thọ phàm nhân, đều phải đi tìm một chút, chỉ là tin tức truyền đến trong tai bần đạo đã rất lâu rồi, lúc này đi lại không biết còn có thể tìm được hay không, đúng lúc vừa mới ra khỏi cửa, đã gặp được đạo hữu."
Bắc Sơn đạo nhân nói như thế, nhìn Tống Du:
"Nếu đạo hữu là từ Vân Đỉnh Sơn xuống, vậy đạo hữu thấy, chuyến đi này của bần đạo còn có thể tìm thấy 'tiên nhân' kia không?"
"Chỉ sợ tìm không thấy."
Tống Du thành thật nói:
"Có điều Vân Đỉnh Sơn phong cảnh kỳ mỹ, thạch khắc tang thương, đi một chuyến cũng không sao."
"Được..."
Bắc Sơn đạo nhân gật đầu mỉm cười.
"Tại hạ..."
"Ồ! Đạo hữu đi chậm!"
"Cáo từ."
Tống Du xoay người một bước, lập tức bước ra đạo quan.
Quay đầu lại ngước nhìn, không biết từ khi nào, tấm biển trên đỉnh đầu cửa đã viết chữ. Viết ba từ "Phù Vân Quan". Câu đối hai bên cũng đã thay đổi:
Tâm tựa phù vân thường tự tại
Ý như lưu thủy nhậm tây đông. *
(Tâm như mây trôi, luôn tự tại
Ý như nước chảy, tây sang đông. )
"..."
Nghĩ đến đây mới là dáng vẻ hàng ngày của cửa núi Đạo Quan này, hôm qua mình thấy được chính là bộ dáng trước kia của nó. Phù Vân Quan này, cũng nên là một truyền thừa cổ xưa.
Thời xưa nhân đạo hưng thịnh, trường sinh dễ cầu, thường có tu sĩ lợi hại. Nhưng về sau thiên đạo biến hóa, nhân đạo trường sinh khó cầu, ngược lại thần đạo hưng khởi, tu sĩ lợi hại trong thiên hạ cùng truyền thừa còn lại cũng rất ít, Phục Long Quan thuộc về ngoại lệ trong đó, bên trong có không ít huyền bí.
"Đi thôi."
Một người một mèo một ngựa đi xuống sơn môn, không lưu luyến quay đầu lại, chỉ là lúc này, trên cổ Miêu Nhi đã có thêm một sợi dây nhỏ màu đỏ, có một mặt dây chuyền nhỏ bằng gỗ, điều này làm cho nó thoạt nhìn thêm vài phần hiền lành.
Cửa lớn đạo quan ở phía sau cũng chậm rãi đóng lại.
Một gã đạo nhân ở sau cửa liên tục líu lưỡi. ...
Một đường qua Anh Châu, xuyên qua Ngang Châu.
Đi khi sương sớm giăng, nghỉ khi sương chiều xuống.
Làm bạn với sông núi, đồng hành cùng mây trăng.
Từ cuối thu đến mùa đông.
Mùa đông ở Ngang Châu còn lạnh hơn cả Dật Châu Hủ Châu, nên về sau hoàn toàn không thể nào ngủ ở vùng hoang dã, đành ở nhờ nhà tranh hoặc cửa hàng xe ngựa, mới có thể có một chỗ tránh gió, điều kiện thường rất đơn sơ.
Từ mùa đông đến đầu xuân.
Nửa chừng nghỉ ngơi chơi đùa, hướng Trường Kinh mà đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận