Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 272: Tương Tự Như Thế

Quán nhỏ ven đường, hai chén bánh canh thịt dê thêm thịt, có hai người đang ngồi đối diện nhau.
Vị đạo sĩ đặc biệt mang theo một cái chén nữa, hắn đặt chén lên chiếc ghế bên cạnh mình, một con mèo Tam Hoa đang ngồi xổm trên ghế.
"Hít hà..."
Ngô nữ hiệp vừa húp bánh canh, vừa nhìn hắn, nói.
"Mặc dù phái Sơn Tây chúng ta nằm ở Dật Châu, nhưng cũng là một môn phái lớn trên giang hồ đã có từ lâu đời, có vài mối quan hệ ở Trường Kinh. Lúc ta mới tới đây, ta đã đến gặp một người bạn tốt của sư phụ ta lúc người còn trẻ, xin làm áp tiêu ở tiêu cục Vĩnh Ninh. Chẳng qua công việc đó rất khổ cực, ta cảm thấy chẳng có tiền đồ mấy, làm được khoảng một năm. Hạ thu năm ngoái, ta tình cờ gặp được một vị quý nhân, bây giờ vẫn đang làm việc cho vị quý nhân đó, ta cảm thấy tiền đồ của ta sẽ lên như diều gặp gió."
"Ngươi không phải đã nói không có người quen ở Trường Kinh à?"
"Đó là người quen của sư phụ ta, ta vốn không quen biết người nọ. Thế nhưng hắn cũng là một người rất có nghĩa khí, đã giúp đỡ ta rất nhiều, nếu không có hắn, lúc ban đầu ta đã không thể đứng vững ở Trường Kinh, cũng chưa chắc đã có ta của ngày hôm nay."
Ngô nữ hiệp lắc đầu.
"Chỉ tiếc lúc ta vừa định trả ơn hắn, đưa hắn tới làm việc cho vị quý nhân đó, thì hắn lại chết, haiz, từng này tuổi rồi còn học người ta đi ra ngoài tranh đoạt của cải, đúng thật là..."
"Giống như môn khách vậy à?"
"Cũng tương tự như thế."
"Vậy thì tốt rồi."
Trở thành môn khách cho quý nhân làm quan trong triều đình ở kinh thành, mỗi ngày của nàng trôi qua tương đối nhàn nhã, không cần suốt ngày đánh đánh giết giết, chế độ ăn mặc ngủ nghỉ đều rất tốt, tiền lương cũng khá cao, có thể nói đây là chốn dừng chân tốt nhất đối với người trong giang hồ. Rất nhiều người trong giang hồ muốn tránh xa việc đánh đánh giết giết, sống cuộc sống ổn định chưa chắc đã tìm được chốn dừng chân tốt như vậy.
Chẳng qua vị nữ hiệp này rõ ràng không phải là môn khách.
Tống Du cũng không hỏi nhiều, hắn gắp tất cả thịt dê thái mỏng trong tô bánh canh của mình cho mèo Tam Hoa, nhỏ giọng hỏi.
"Ngươi còn nhớ vị kiếm khách ở đại hội sông Liễu Giang năm đó không?"
"Người nào?"
Ngô nữ hiệp ngẩng đầu lên nhìn hắn.
"Thư Nhất Phàm?"
"Đúng vậy."
"Sao lại không nhớ chứ!"
Ngô nữ hiệp cúi đầu xuống thổi, húp một miếng canh, rồi mới trả lời hắn.
"Một năm gần đây, tên tuổi của hắn nổi tiếng khắp giang hồ, trừ những nơi thông tin tắc nghẽn ra, hầu như tất cả mọi người đều biết đến tên tuổi của hắn."
"Trên đường tới đây ta cũng có nghe nói."
"Nghe ai nói?"
"Người giang hồ mở quán trà, tiên sinh kể chuyện."
"Có phải mọi người đều đồn rằng rằng hắn là đệ nhất kiếm khách trong thiên hạ không?"
"Tiên sinh kể chuyện có nói như vậy."
"Mấy người kể chuyện đều thích kể những câu chuyện như vậy, thật chẳng có ý nghĩa gì cả, một ngày nào đó, có một vị đệ nhất thiên hạ nào đó bị một người vô danh đánh bại cũng chẳng có gì kỳ lạ."
Ngô nữ hiệp nói tiếp.
"Chẳng qua, việc mà Thư Nhất Phàm đã làm ở Triệu Châu vào năm ngoái quả thực đã chấn động cả giang hồ, hắn nổi tiếng như vậy cũng không có gì là lạ."
"'Nói thử xem sao."
"Ngươi không ăn thịt à?"
Lúc này, Ngô Sở Vi mới nhận ra hắn đã gắp hết tất cả thịt cho mèo Tam Hoa.
"Không sao cả."
"Hì..."
Ngô nữ hiệp lắc đầu, cũng không để ý tiếp nữa, tiếp tục kể.
"Chuyện này phải kể đến một chuyện lớn trong giang hồ đã xảy ra vào hai mươi năm trước. Ta cũng chỉ nghe người khác kể lại mà thôi. Mọi người kể rằng, hai mươi năm trước, có một người họ Phí, Lâm Đức Hải của Hàn Giang Môn ở Triệu Châu uống rượu xong đã giết chết cả nhà hắn. Người ngoài đồn rằng giang hồ chúng ta hình như thường xuyên xảy ra những chuyện như vậy, thực ra những chuyện này rất hiếm khi xảy ra, chúng ta cũng chỉ nghe kể trong những câu chuyện xưa mà thôi. Hơn nữa thảm án diệt môn như vậy, nếu không xử lý tốt, quan phủ cũng sẽ không để yên cho ngươi, vì vậy sự việc năm đó đã gây chấn động khắp giang hồ."
"Vậy Thư Nhất Phàm vốn mang họ Phí à?"
"Sao ngươi lại biết được? Chẳng qua ngươi nói cũng không sai! Thư Nhất Phàm đó vốn dĩ họ Phí, là người còn sót lại duy nhất của nhà họ Phí."
Ngô nữ hiệp đặt đôi đũa xuống.
"Hàn Giang Môn là môn phái giang hồ lớn nhất ở Triệu Châu, Lâm Đức Hải cũng là người đứng đầu Triệu Châu, năm đó thanh Hàn Thiết Quỷ Đầu Đao của hắn tung hoành khắp giang hồ Đại Yến, chưa từng thất bại lần nào, rất nhiều người đều tôn hắn là thiên hạ đệ nhất đao. Người này rất kiêu ngạo, năm đó hắn giết sạch cả nhà họ Phí, chỉ để lại duy nhất một người con trai của nhà họ, còn nói đứa bé đó chăm chỉ luyện võ, sau này tìm hắn báo thù, kết quả bây giờ đứa bé đó đã trưởng thành, hai mươi năm khổ luyện kiếm pháp, thế mà quả thật đã tìm về."
Nói tới đây nàng ngừng lại một lát.
"Lúc đó, ở đại hội Liễu Giang, ta vốn dĩ định đến tìm hắn tỉ thí một trận, vừa tới liền cảm thấy có khả năng lớn đánh không lại hắn, hơn nữa, lúc đó ta cảm thấy người này có vấn đề."
Bạn cần đăng nhập để bình luận