Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 279: Không Đủ Khả Năng

Có một đứa trẻ đi tiểu vào tường, con mèo tam thể lại gần, nghiêng đầu liếc nhìn đứa trẻ, lập tức lộ ra vẻ chán ghét, giơ chân lên như muốn tát cậu ta một cái.
Những con chó già bẩn thỉu nằm ven đường phơi nắng, dù cho đó chỉ có một tia nắng nhỏ chiếu vào con hẻm.
Người phụ nữ dừng lại trước một cánh cửa gỗ.
Sống ở Trường Kinh Thành quả thực không hề dễ dàng. Đây chỉ là gian nhà trệt, một căn phòng rất nhỏ, tổng cộng cũng chỉ có một căn phòng như vậy. Ở đây không chỉ là nơi để ở mà còn là chỗ cần cất dụng cụ, đốt lửa nấu ăn. Để thuận tiện chỉ có thể dựa vào nhà vệ sinh dưới chân tường. Trong nhà có mùi hôi không hề dễ chịu.
Hầu hết những gia đình nghèo ở Trường Kinh đều sống cuộc sống như vậy.
Phía tay trái cửa ra vào chính là giường ngủ.
Con mèo có khứu giác nhạy bén, hít hít cái mũi vài cái, ngửi ngửi mấy lần. Khi nhìn thấy Tống Du đi vào, nó lập tức đi theo sau.
Tống Du cảm thấy không có vấn đề gì, liền nhìn kỹ một chút.
Một người đàn ông trung niên gầy gò đang nằm trên giường. Trên người anh ta đổ đầy mồ hôi, sắc mặt tái nhợt, đôi môi run rẩy, thỉnh thoảng lại co quắp một chút.
Tống Du nhìn thoáng qua một cái là biết ngay, hồn phách dị vị, thông thường là do vì quá sợ hãi gây ra, giống như trẻ con ở Hủ Châu. Nhưng vì linh hồn của người lớn có phần mạnh mẽ hơn, nếu có sợ hãi không dễ bị lạc lối.
Nếu là người tinh thông đạo này, có thể nhìn ra liệu rằng trên người có mang theo yêu khí hay âm khí hay không, từ đó phán đoán ra là vì nguyên nhân gì mà kinh hãi.
Anh ta cũng là một người số vất vả...
Tống Du ngồi xuống bên giường, nhặt chiếc khăn tay, tiện tay lau mồ hôi trên mặt cho anh ta, đồng thời hỏi:
"Ta nghe nói hắn vẫn còn nói nhảm?"
"Bây giờ thì không còn la hét nữa, nhưng hôm qua thì la hét cả ngày."
"Hắn ta nói cái gì?"
"Hắn kêu xin tha mạng, đừng làm hại ta."
Người phụ nữ trong lòng vô cùng lo lắng, nhưng cô không còn cách nào khác ngoài việc trả lời thành thật.
Vốn dĩ cô ta cảm thấy một đạo sĩ trẻ tuổi như vậy không đáng tin cậy, nhưng ở Trường Kinh Thành này, một gia đình nghèo như họ đâu thể có lựa chọn nào khác?
Uống thuốc còn không uống đủ vài ngày.
Tới chùa mời thầy thì lại không đủ khả năng.
Nếu không, anh ta chỉ có thể chờ chết mà thôi.
Và vị tiên sinh này không những đến tay không mà còn không mang theo bất kỳ vũ khí thần kỳ hay bùa chú nào, khi vào nhà, hắn ta không chuẩn bị gì cả, ngoại trừ một con mèo. Hắn ta thực sự trông không giống một cao nhân trừ tà.
Đúng lúc cô ta đang lo lắng thì thấy vị đạo sĩ này bỏ khăn tay xuống, cúi người thổi một hơi:
"Hù..."
Hắn ta không giống đạo sĩ, cũng không giống hòa thượng, hay như vị tiên sinh dân gian trong truyện có đủ phép biến hoá kỳ lạ, hắn ta chỉ thổi ra một hơi, giống như yêu quái hay tiên nữ trong truyện.
Tuy nhiên, điều kỳ lạ là sau khi hắn ta thở ra, căn phòng dường như lập tức mát mẻ hơn rất nhiều, người nằm trên giường lập tức ngừng co giật, môi cũng ngừng run, dường như đột nhiên bình tĩnh trở lại.
"Thưa tiên sinh..."
"Chỉ là sợ hãi chút thôi, giờ đã tốt hơn nhiều rồi."
"Đã xong rồi ạ?
Người phụ nữ nhìn người đàn ông trên giường, cô ta không thể tin được vào mắt mình, nhưng không khí trong phòng lúc này mát mẻ đến mức làm cô ta không thể không tin được.
"Vậy... khi nào hắn sẽ tỉnh dậy?"
"Trong vòng một ngày."
"Vậy... cái này..."
"Có chuyện gì vậy?"
"Chỉ là..."
Người phụ nữ ngập ngừng, cô ta không thể nói được lời nào trọn vẹn.
Tống Du gần như biết ý cô ta là gì.
Có đôi lúc vừa hay như vây, những biện pháp đơn giản nhưng có hiệu quả cao lại mang lại cho người ta cảm giác khó tin.
Tống Du cũng nghĩ đến việc sẽ cố làm cho nó phức tạp hơn một chút. Như vậy có lễ hắn ta sẽ kiếm được một khoản khá hơn. Nhưng lý do kiếm nhiều tiền hơn này không làm hắn ta hứng thú, và nếu hắn ta có làm cho nó phức tạp hơn đi nữa thì cũng chỉ đơn giản là để chiếm được lòng tin của mọi người, nhưng điều đó lại giày vò tâm trí hắn hoặc chính là giày vò những người trong gia đình nghèo khổ này. Đương nhiên, hắn không muốn giày vò chính mình hay là bọn họ.
"Sau khi tỉnh lại, hãy cố gắng ăn chút gì đó tốt để bồi bổ thân thể là được, chỉ có vậy thôi."
Tống Du nhẹ nhàng nói với cô ta:
"Đợi hắn ta tỉnh lại rồi mới gửi tiền cho ta, cô biết nơi ta ở mà."
"Điều này... điều này có được không ạ?"
"Được."
"Vậy là bao nhiêu tiền ?"
Người phụ nữ thận trọng nói, trong lòng cảm thấy bất an.
"Bao nhiêu cũng được."
Tống Du mỉm cười với cô rồi nói, sau khi suy nghĩ lại, hắn lại nói thêm:
"Mọi người cũng không phải gia đình giàu có gì, cho ta một bữa cơm cũng được. Nhưng tốt hơn hết là để anh ta tỉnh lại đã rồi tính."
Bạn cần đăng nhập để bình luận