Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 104: Đạo Sĩ Trẻ

Nếu có nhiều người tới, có lẽ nó đã chạy trốn từ lâu, trước mắt chỉ thấy một người và một con mèo nhỏ, ánh mắt nó vẫn tràn đầy cảnh giác, chỉ nhìn bọn họ từ trên xuống dưới, thỉnh thoảng chớp chớp vài cái, như thể đang suy nghĩ, dù cảnh giác cũng vẫn thong dong.
Điều đó cho thấy nó rất thông minh.
Tống Du thường xuyên thấy vẻ mặt tương tự trên khuôn mặt Tam Hoa nương nương, ngay cả khi nàng biến thành một con mèo, thông qua suy nghĩ trong đôi mắt, liếc cái cũng thấy được nàng không tầm thường.
Vì thế trong lúc hổ núi cảnh giác dò xét và đám người phía sau căng thẳng lo lắng, mọi người thấy Tống Du giơ tay lên, thong thả thi lễ:
"Chào Sơn quân."
"Gràoo!"
Mãnh hổ bị giật mình trước động tác của hắn, nó lập tức đứng dậy, tiếp tục nhìn hắn chằm chằm.
Những người phía sau cũng sửng sốt trong giây lát.
Mèo Tam Hoa cách hắn mấy bước trợn tròn hai mắt nhìn chăm chú vào con quái vật khổng lồ, cũng may nó không run bần bật.
Chỉ thấy giọng nói của đạo sĩ trẻ.
"Sơn quân không cần sợ hãi, taị hạ họ Tống, tên Du, tự là Mộng Lai, ta là người huyện Lĩnh Tuyền, Dật Châu, du lịch ngang qua nơi này mua một ít đồ ăn, vô tình gặp phải bá tánh trong thôn đi ra ngoài xin giúp đỡ, nghe nói Sơn quân và bá tánh trong thôn nổi lên xung đột nên tới đây khuyên giải."
Con hổ hoang trong núi không hiểu tiếng người, nhưng sau khi nghe lời nói của Tống Du, không biết vì sao mà sự cảnh giác trong mắt nó dần dần thu hồi, chuyển thành suy tư, rồi chuyển thành nghi ngờ.
Những người thôn dân phía sau họ gần như choáng váng.
Từ góc độ của họ, họ không thể thấy con hổ trong chuồng lợn mà chỉ có thể thấy đạo sĩ trẻ tuổi đang thi lễ và trò chuyện với con hổ, nhất thời họ cảm thấy kinh ngạc, rồi lại thấy hoang đường và sợ hãi.
Con hổ làm sao hiểu được tiếng người nếu nó chưa thành tinh?
Làm gì có đạo lý nào là nói chuyện với hổ?
"Ta thấy phía sau thôn trang này có núi ngàn dặm, sao Sơn quân không ở trong núi săn mồi cho thoải mái mà lại xuống núi săn gia súc?"
"Gràoo..."
Tiếng hổ gầm khiến các thôn dân sợ chết khiếp.
Sợ rằng con hổ sau bức tường trong giây tiếp theo sẽ lao ra và đẩy đạo sĩ ngã nhào xuống đất.
Nhưng lại thấy đạo sĩ lắc đầu và nói:
"Đó không phải là một biện pháp hay."
Tống Du nhìn nửa con lợn dưới thân nó.
Lợn ở đây chủ yếu là lợn đen nhỏ, hình thể không lớn, với tính háu ăn của con hổ này, chỉ sợ hai bữa có thể ăn hết một con, cứ như vậy thì dù thôn trang giàu có đến đâu cũng không chịu nổi nó giày vò.
"Sức ăn của Sơn quân quá nhiều, thôn này không đủ khả năng cung cấp thức ăn cho Sơn quân. Huống hồ, người ta còn phải sống."
Tống Du lắc đầu nói:
"Thời điểm trước khi tại hạ tới đây, bá tánh trong thôn đã chuẩn bị vào huyện mời người tới bắt Sơn quân, dù bản lãnh Sơn quân có lớn đến đâu cũng không đánh lại nhân loại được đâu."
Mãnh hổ nhìn hắn chằm chằm nhưng không nói lời nào.
"Ta thấy Sơn quân đã có trí tuệ như vậy, tương lai biết đâu có thể khai mở linh trí mà trở thành yêu quái. Bây giờ Sơn quân đã ăn thịt rất nhiều gia súc, tốt nhất là nên về đi, đừng phạm sai lầm nữa."
Tống Du nói:
"Sau này chớ nên vượt qua ranh giới, trên núi mới là nơi săn bắn của các hạ, còn dưới chân núi, đặc biệt là nơi có đường đi qua, là thế giới của con người."
"..."
Ánh sáng trong mắt của mãnh hổ cứ lập lòe, lâm vào suy tư.
Thấy ánh mắt nó cứ biến đổi liên tục, lúc thì nhìn Tống Du, lúc thì nhìn con mèo phía sau Tống Du, lúc thì lại nhìn nửa con lợn dưới thân. Một lát sau, móng của nó rốt cục cũng buông nửa con lợn ra, bước sang bên cạnh vài bước rồi cúi đầu cảm tạ với Tống Du.
Tống Du cũng nhanh chóng đáp lễ.
Những chuyện xảy ra sau đó khiến các thôn dân há hốc mồm, con hổ hung ác kia thế mà thực sự vượt qua con đường nhỏ trong thôn mà chạy thẳng lên núi.
Khi họ định thần lại, tiểu tiên sinh mà họ vô tình gặp trên đường đã đến trước mặt họ.
"Về sau nó sẽ không xuống núi nữa đâu."
"Đa tạ tiên sinh!"
Vẫn là ông lão giả phản ứng nhanh nhất, ông hành lễ với Tống Du, vội vàng nói:
"Tiên sinh mời đi lối này! Lão phu sẽ báo cáo gia chủ trước. Hai ngày nay vốn là sinh thần của gia chủ, vì chuyện ác hổ làm loạn mà vốn không biết có thể ăn mừng đúng dịp hay không, bây giờ tiên sinh đã đuổi ác hổ đi, người chính là khách quý của Lưu gia thôn chúng ta, mong tiên sinh ở lại thôn thêm mấy ngày để chúng ta được chiêu đãi tiên sinh một phen!"
"Không cần, chỉ cần cho ta một ít đồ ăn."
"Tiên sinh chớ có từ chối! Nếu cứ để tiên sinh đi như vậy, gia chủ ta nhất định sẽ trách cứ!"
Ông lão nói:
"Xin tiên sinh yên tâm, sẽ có đồ ăn thức uống ngon lành để chiêu đãi tiên sinh. Nếu hai ngày trước thuận lợi cử hành đại thọ thì còn có gánh hát tuồng nữa! Náo nhiệt lắm!"
Tống Du thực sự từ chối không nổi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận