Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 339: Căn Phòng

"Chúng ta đã nói với chủ nhân nhưng chủ nhân thấy hắn là người yêu đàn nên bảo chúng ta đừng để ý tới hắn là được."
"Là vậy à ..."
"Ta chỉ mong khách quan chú ý nhiều hơn, mời hắn uống rượu cũng không sao, nhưng nếu hắn nói những chuyện khác thì xin đừng nhẹ dạ cả tin."
"Đa tạ."
Tống Du chắp tay với hắn và bước ra ngoài.
Nam tử vẫn ngồi ở chỗ cũ, quay đầu nhìn mưa trên đường, lại liếc nhìn Tống Du , nhưng lần này hắn lại nhanh chóng cúi đầu, làm bộ như thản nhiên hỏi:
"Mọi chuyện ổn chứ, huynh đài?"
"Vẫn ổn."
Giọng điệu của Tống Du vẫn như cũ.
Có lẽ hắn là người cuối cùng còn lại, sau hắn thì không còn ai quay lại nữa. Một lúc sau, mấy tên tiểu nhị bước ra và mời những người vừa mới bước vào lên lầu từng người một. Nếu có người muốn mang rượu, tiểu nhị sẽ bưng bầu rượu và ly rượu của bọn hắn trên bàn đi theo.
Cuối cùng cũng đã mời tới Tống Du. Nhưng khi tiểu nhị hỏi có muốn mang rượu theo hay không, hắn lại từ chối, chỉ hành lễ với người ngồi cùng bàn và nói:
"Tại hạ thực sự không thích uống rượu, đến đây mà không gọi chút rượu thì thật kỳ quái quá. Nhưng uống không hết cũng đáng tiếc quá. Ta thấy túc hạ là một người yêu rượu, tại hạ có duyên với túc hạ. Cũng nhờ có túc hạ chỉ điểm, nếu túc hạ không ngại loại rượu này rẻ tiền, vậy mời túc hạ uống cạn nó giúp ta."
"Đa tạ huynh đài."
"Đa tạ túc hạ..."
Hai người nói cám ơn với nhau xong, lúc này Tống Du khoác túi vải đi lên lầu.
Khi bước đến cầu thang, hắn quay đầu nhìn lại - có rất nhiều người đi bộ đang đứng trên đường. Trong giây lát dường như gợi lên những kỷ niệm nào đó.
Năm đó khi hắn ở Dật Đô, đi ngang qua Tùng Lư vào lúc hoàng hôn cũng là lúc Dương Công đang gảy đàn bên trong, cũng có rất nhiều người yêu âm nhạc đứng ngoài bức tường, hắn cũng từng đứng ở đó. ...
Trên lầu không phải căn phòng đóng kín mà là một căn phòng mở, bốn phía đều không có tường, chỉ có lan can và rèm mỏng, nếu có gió lớn, mưa có thể bay vào bên trong.
Sàn gỗ đã được lau chùi rất sạch sẽ, bên trong được đặt vài chiếc bàn và vài chiếc đệm hương bồ, mát mẻ và yên tĩnh.
Phía trước mặt, đằng sau chiếc rèm màu trắng, có một nữ tử ngồi ở trước cây đàn tranh, nàng đang nhỏ giọng nói chuyện phiếm với vài vị danh nhân ngồi ở chỗ cao nhất, nói chuyện hôm nay đàn bản nhạc nào, hay chuyện yêu ma quỷ quái mấy ngày trước.
Vị trí chỗ ngồi ở đây được sắp xếp căn cứ vào số tiền khách nhân trả là bao nhiêu, nghe nói thấp nhất là mười lăm lượng, Tống Du trả nửa khối ngân tử mà Ngô nữ hiệp đưa cho hắn lúc trước, nên nói là nữ quỷ thanh lâu núi Đào Hoa đưa cho hắn. Cho nên chỗ ngồi của hắn cũng là chỗ cách xa nhạc công nhất. Ngược lại, chỗ ngồi của hắn dựa sát lan can, vừa xoay đầu đã có thể thấy Trường Kinh trong mưa gió, cúi đầu xuống chính là con đường đã được nước mưa tẩy rửa sạch sẽ.
Tiếng gió, tiếng mưa đều rất rõ ràng.
Hoàn cảnh mở như vậy, quả thực cách càng gần, nghe càng rõ.
Tống Du ngẩng đầu lên nhìn nữ tử ở phía trước.
Chiếc rèm chỉ thuần một màu trắng khiến người ta cảm thấy yên tĩnh, đặc biệt là vào ngày mưa ào ào như hôm nay, bầu trời không chút ánh sáng, phía trên lầu các cũng ảm đạm hơn vài phần, lúc chiếc rèm bị gió thổi lên, hòa cùng tiếng mưa ở bên ngoài, lại càng thêm yên tĩnh. Ngẫm lại, lúc gió thổi tung bay chiếc rèm vào ngày trời nắng ắt sẽ là một cảm xúc khác biệt hơn.
Chiếc rèm được treo ở chỗ này là để tăng thêm vẻ tao nhã, chứ không có tác dụng che chắn cho nữ tử ở phía sau.
Chiếc rèm bị gió thổi lên, đã để lộ nữ tử và chiếc đàn ở phía sau.
Đàn là một cây đàn tinh xảo mang phong cách cổ xưa, sơn màu đen, dây màu vàng, hoa lệ cổ điển, người đời nói rằng nó đã được lưu truyền từ hàng ngàn năm, giá trị lên tới hàng vạn, Tống Du cũng không rõ lắm, tuy nhiên hắn quả thực có thể thấy dấu vết của năm tháng trên bề mặt cây đàn.
Người cũng là một nữ tử vô cùng xinh đẹp.
Nàng mặc một bộ xiêm y màu trắng thuần, không đeo bất cứ món trang sức màu mè nào, cũng không có kiểu dáng gì cả, điều đặc biệt duy nhất chính là cực kỳ trắng. Xiêm y nàng mặc trên người cũng rất tùy tiện, ngoài việc tạo ra dáng vẻ xuất trần ra, không hề có bất cứ tác dụng nào trong việc tăng lên vẻ đẹp của nữ tử.
Gương mặt của nàng thật sự rất đẹp.
Không biết tại sao lại có khuôn mặt xinh đẹp như thế, nếu bảo người tới sửa lại gương mặt ấy, dù có sửa một phân một tấc thôi cũng không được, bởi vì dù chỉ sửa một chút ở bất cứ đâu, đều không thể đẹp bằng thời khắc hiện tại.
Mọi người nói nàng không cần trang điểm vẫn đẹp hơn những nữ tử trang điểm xinh đẹp nhất ở trên đời, lời này có thể có vài phần khoa trương, có thể nói làn da của nàng trắng hơn cả tuyết, không hề có tỳ vết, đây mới là hình dung chính xác nhất. Ở thời đại mà kỹ thuật dưỡng da, chống nắng kém xa đời sau này, làn da của mọi người hầu như đều không tốt, gương mặt tuyệt sắc như thế chỉ khiến Tống Du nghĩ tới Tiểu Yến tiên, nếu không phải vẻ đẹp trời sinh của thần tiên hạ phàm, thì chính là yêu ma quỷ quái biến thành người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận