Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 556: Người Hầu

"Ôi trời..."
Lúc này tôi tớ mới nhìn thấy thanh kiếm Thư Nhất Phàm mang theo.
"Túc hạ chớ hoảng sợ, vị này là hảo bằng hữu của tại hạ, chỉ là hành tẩu thiên hạ, nhiều kẻ xấu, lúc này mới mang theo một thanh binh khí phòng thân."
"Xin mời... mời... mời..."
Gia đình này quả thật rất lớn, sân vườn rất rộng rãi, thông với nhau. Tôi tớ dẫn bọn họ đến một gian sân phía sau, không cho bọn họ vào nhà, nhưng cũng không hề có chút chậm trễ, rất nhanh liền bưng một cái bàn hai cái ghế tới, thấy Tống Du mang theo một con mèo thì tỏ vẻ kinh ngạc, lại vội vàng dặn dò hắn quản tốt mèo con, dưới sự cam đoan nhiều lần của hắn, lúc này mới đi bưng đèn dầu và rượu và thức ăn đến.
Ánh đèn ảm đạm mờ nhạt, chiếu không hết sân, nhưng cũng đủ nhìn rõ mấy món ăn trên bàn.
Đều là đồ ăn ngon làm tiệc mới dùng, nóng hôi hổi,
"Mời dùng."
"Xin đa tạ."
"Tiểu nhân còn có việc, xin phép đi trước."
"Không dám quấy rầy túc hạ."
Người hầu lại xách đèn lồng rời đi.
"Thưa tiên sinh..."
"Cứ ăn đi."
Tống Du lấy chén nhỏ ngự dụng của Tam Hoa nương nương ra, hai người và con mèo dùng bữa tối.
Từ lúc rời khỏi Trường Kinh tới nay, bọn họ chỉ vào thành có một lần, lần vào thành kia cũng chỉ ở trong thành ăn một chén cơm, mua chút thịt, ngoài ra phần lớn là ở dã ngoại ăn lương khô hoặc chính mình nấu chút gì đó, hôm nay được ăn mấy món ăn này- những món mà người bình thường khó có thể ăn được cũng được xem là bữa cơm ngon nhất từ lúc khởi hành đến giờ.
Họ ăn rất ngon miệng.
Trong lúc bọn họ dùng bữa, vị chủ nhân kia còn tới một lần.
Lần này không phải lão giả kia, mà là một người trung niên khác, nhưng cũng khá chú ý, bưng chút bánh bao cùng thịt chiên địa phương, cẩn thận ngắm bọn họ:
"Không biết hai vị ăn ngon không?"
"Đồ ăn ngon lắm, đa tạ đã mời."
"Những thứ này là mang theo cho hai vị, lát nữa nếu muốn lấy nước, cứ gọi người hầu là được."
Người trung niên khách khí nói:
"Vốn người tới là khách, tiên sinh lại là cao nhân đắc đạo, mong lưu tiên sinh ở lại, thế nhưng tối nay trong nhà không tiện lắm, liền đành phải mời hai vị ăn xong liền tiếp tục lên đường, thật sự có lỗi với hai vị."
"Túc hạ định ở đâu?"
Tống Du lập tức buông đũa xuống, ngẩng đầu nhìn hắn, vừa nhìn vừa nói:
"Vốn dĩ bọn ta chỉ muốn xin chút nước uống, mua chút đồ ăn, túc hạ lại dùng rượu ngon đồ ăn ngon chiêu đãi, đã là vô cùng cảm kích. Nếu túc hạ còn nói xin lỗi như vậy, ta cảm thấy vô cùng áy náy."
"Tiên sinh quá lời rồi."
Người trung niên dừng lại:
"Đúng rồi, tiên sinh nếu không chê, Đinh gia bọn ta ngã ở thôn phía tây còn có mấy gian phòng cũng không có người ở, cũng không có giường, nhưng cũng có thể che gió che mưa."
"Vậy thì vô cùng cảm kích."
"Ăn xong ta sẽ bảo Hồng Nhị dẫn tiên sinh qua đó."
Vị kia nói thêm vài câu, liền lại vội vàng rời đi.
Tống Du thiếu chút nữa cũng hiểu được.
Cả làng và gia đình này đều không có biểu hiện gì là đang tổ chức đám cưới. Trời tối rồi, không khua chiêng gõ trống, cũng không có tân khách đại yến, nhưng bọn họ lại chuẩn bị đồ ăn, lại đang đón khách, vừa rồi thoáng nhìn cũng thoáng thấy nhà chính có dấu hiệu trang phục, lại quả thật đang làm hỉ sự.
Chỉ có một khả năng.
Minh hôn.
Minh hôn từ xưa đã có, từng bởi vì quá tốn công sức mà lại bị quan phủ cấm, nhưng đa số triều đại đều không cấm chuyện này.
Đại Yến cũng không cấm, ngược lại vô cùng thịnh hành, nguyên nhân chủ yếu là mọi người thờ phụng phong thủy, quỷ hồn các loại huyền học. Thông thường con cái chưa lập gia đình giàu có chết non, sẽ cử hành minh hôn.
Bình thường là tìm đến người khác phái vừa mới chết không lâu, tính toán bát tự, liền cử hành hôn lễ, lại hợp táng cùng một chỗ.
Theo tập tục Đại Yến, minh hôn không tổ chức vào lúc hoàng hôn, mà tổ chức vào nửa đêm, cũng sẽ không tổ chức tiệc lớn cho khách khứa, mà chỉ mời một số ít người thân cận, chứng kiến hôn lễ, sau đó ăn một bữa cơm, cũng sẽ tự giải tán.
Nhưng đây là lần đầu tiên Tống Du gặp phải chuyện này. ...
"Đa tạ khoản đãi."
"Hai vị ăn có ngon miệng hay không?"
"Thức ăn rất ngon miệng."
Tống Du vừa nói vừa lấy ra một mảnh bạc vụn nhỏ từ trong ngực ra.
"Chủ nhà đã nhiệt tình như vậy nên chúng ta cũng không muốn ăn uống không trả tiền, xem như chút tiền lễ vậy."
"Cái này..."
Tên người hầu sửng sốt một lát, ngay sau đó nói:
"Tiểu nhân phải hỏi ý kiến của chủ nhân nhà mình mới được."
Hắn vừa nói xong đã xoay người bước đi.
Một lúc sau, chủ nhà vội vàng đến.
"Bọn ta xin tiếp nhận tâm ý của tiên sinh, nhưng tiên sinh là người xứ khác đến đâyy, hôm nay vốn chỉ đi ngang qua, nhưng đến được đây là do duyên phận, chẳng qua ta chỉ mời tiên sinh dùng bữa cơm rau dưa đạm bạc, biếu tặng một ít đồ ăn nước uống, thậm chí không cấp cho tiên sinh một ít lộ phí mang theo đi đường đã là bọn ta thất lễ, nếu đã vậy thì sao có thể nhận tiền lễ của tiên sinh được chứ?"
Người trung niên nói với Tống Du:
"Nếu hai vị ăn ngon thì hãy yêu cầu Hồng Nhị đưa hai vị đến căn phòng cũ nghỉ tạm một đêm đi. Nếu nghe được hoặc thấy cái gì thì đó đều là phong tục của địa phương, xin hai vị đừng trách là được."
Bạn cần đăng nhập để bình luận